Vô Địch Thần May
Chương 28 : Gia Nhập Nam Việt Hải Tông
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 14:56 27-11-2019
.
Trên núi Cổ Nguyệt, Huỳnh Thắng tìm góc yên tĩnh, dưới tán cổ thụ rợp bóng, linh khí nồng đậm. Hắn ngồi thiền, kiểm tra hai giới chỉ thu từ sơn tặc. Hắn vận Vô Thiên Nhãn, phá phong ấn trong mười phút, thầm nghĩ: “Như mở khóa trẻ con!” Kết quả: 43 linh thạch, đống vũ khí, bí kíp hỗn tạp. Hắn lắc đầu: “Bí kíp rác, luyện phí thời gian. Hóa Thân Thần Châm mới là vương đạo!”
Hắn reo lên: “Lần đầu từ khi cha sanh mẹ đẻ, nhiều linh thạch thế này!” Hắn quyết định: “Dùng 33 viên, giữ 10 viên dằn túi.” Hắn ngồi xếp bằng, vận Hóa Thân Thần Châm, 33 linh thạch vỡ vụn, năng lượng tinh thuần tràn vào đan điền. Mười hô hấp, đan điền rung chuyển, linh khí tơ bùng nổ. Hắn đạt Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, chiến lực 20,100 điểm. Hắn cười lớn: “Quá sướng! Linh thạch sơ phẩm hiệu quả giảm, nhưng vẫn bá! Trận sơn tặc, ta chỉ 16,000 điểm mà áp đảo. Giờ, ai chơi lại?” Hắn thầm nghĩ: “Bản đồ Hắc Ám, Xà ngọc, mảnh giấy sư phụ… Nam Việt Hải Tông, ta đến đây!”
Hắn quay lại Bạch Tước Vĩ Mô, lão già áo xám gật đầu chào, mắt kính nể. Hắn đáp lễ, bước vào nhà gỗ trên lưng thú. Đoàn người tản ra, nhường chỗ rộng. Hắn ngồi cạnh cửa sổ, thầm cười: “Thanh danh sau trận sơn tặc, ai dám chen lấn?” Phi thú vỗ cánh, bay vút, đoàn người thở phào, nhẹ nhõm sau nguy hiểm.
Hai ngày sau, phi thú hạ cánh tại trạm thú Quốc Nam Hà, thành trì nguy nga, cột đá chạm rồng, linh khí đậm đặc. So với trạm Nam An, như công lộng lẫy bên gà quê. Hắn thán phục: “Quốc Nam Hà, đúng là Thất lưu!” Mọi người xuống thú, chia tay, đường ai nấy đi. Hắn định thuê ngựa, vì Nam Việt Hải Tông cách hai ngày đường. Bỗng giọng trong trẻo vang lên: “Công tử dừng bước! Đến đây có việc gì? Nếu tiện, ta đi cùng.” Nữ trung niên áo tím, mặt che lụa, mắt sáng, đứng sau.
Hắn dừng, không quay lại, giọng trầm: “Cảm ơn hảo ý, nhưng ta có việc riêng, không đi cùng được.” Hắn rời đi, thầm nghĩ: “Nàng mạnh, nhưng lộ chuyện Vô Thiên Nhãn, phiền to!” Hắn thuê ngựa, phi nước đại qua thảo nguyên, núi thấp, đến Nam Việt Hải Tông sau hai ngày.
Trước cổng tông môn, tấm bảng vàng khắc “Nam Việt Hải” rồng bay phượng múa, tỏa linh quang, khiến tâm hồn phiêu diêu. Hắn trấn tĩnh, bước tới, áo bào vàng tung bay, mặt tuấn tú, tóc đen buộc cao. Hai đệ tử canh cổng, áo lam, Luyện Thể tầng tám, chặn lại: “Các hạ đến làm gì?” Hắn ôm quyền: “Tại hạ Vỹ Lạc, ngoại hiệu Huỳnh Thắng, cầu kiến Hoa Điền trưởng lão. Đây là thư và danh thiếp, nhờ nhị vị giúp.” Họ nhận, mời hắn vào phòng khách, ghế gỗ mun, hương trầm thoảng.
Gần một tiếng, một đệ tử áo lam dẫn hắn qua Luyện Võ Các, sân rộng, đệ tử luyện kiếm; Thư Viện Các, giá sách cao ngất; Điền Trang Các, linh dược xanh mướt. Hắn thán phục: “Tông môn ngũ lưu, quả nhiên hùng vĩ!” Đến Ngoại Viện trưởng lão, đệ tử chỉ: “Cuối hành lang, quẹo phải, phòng cuối là của Hoa trưởng lão.” Hắn cảm tạ, gõ cửa: “Vãn bối cầu kiến Hoa trưởng lão!”
Giọng khí phách vang: “Vào đi!” Hắn đẩy cửa, thấy Hoa Điền, cao gầy, mặt ưa nhìn, lông mày rậm, áo bào xanh, ngồi sau bàn đá. Hắn ôm quyền: “Gặp qua trưởng lão!” Hoa Điền đánh giá, mỉm cười: “Lão tổ ngươi, Địch Nhân Kiệt, khỏe chứ?” Hắn ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Lão tổ họ Trần, tên Nhân Kiệt, sao thành Địch?”
Hoa Điền cười lớn: “Ngày xưa, ta và lão tổ ngươi gặp nhau trong tình huống cửu tử nhất sinh. Ta bị Khiết Thụ Bổng, yêu thụ Trúc Cơ hậu kỳ, đánh trọng thương. Lão tổ đi ngang, ta cầu cứu, hứa nhiều lợi ích. Hắn giúp, nhưng yếu, bị thụ tinh trói. Tưởng chết, ai ngờ lão tổ… đánh rắm liên hoàn! Thụ tinh ưa sạch, ngộ độc, bỏ chạy mất dép! Ta kết huynh đệ, gọi vui là Địch Nhân Kiệt!” Hắn giật miệng, thầm chửi: “Lão tổ, đánh rắm cứu mạng? Hài vãi!”
Hoa Điền tiếp: “Lâu không gặp hắn, nhưng ký ức khó quên. Ngươi là hậu bối, ta thu làm đệ tử ngoại môn, không cần khảo hạch. Muốn nội môn, tự lực thôi.” Hắn lễ phép: “Cảm ơn trưởng lão! Nội môn cần điều kiện gì?” Lão nghiêm túc: “Ba đường: một, thiên phú cao hoặc Đại trưởng lão tiến cử. Hai, Trúc Cơ sơ kỳ trở lên, qua khảo hạch ngộ tính và công lực, từ sáu điểm. Ba, Trúc Cơ sơ kỳ, lọt top năm Chiến Võ Đài, hai năm một lần, còn bảy tháng.”
Hắn xoắn xuýt, thầm nghĩ: “Trúc Cơ hậu kỳ, đánh võ đài dễ, nhưng khiêm tốn mới được quý!” Hắn nói: “Vãn bối muốn thử đường khảo hạch.” Hoa Điền gật đầu, vui vẻ: “Tự tin tốt! Cầm thẻ bài ta, về Ngoại Môn Để Tử Các, tìm phòng nghỉ. Mai gặp ta.” Hắn nhận thẻ, cáo từ, nhưng thấy lão lo lắng, thầm nghĩ: “Bất an gì đây? Liên quan Hắc Nguyệt giáo?”
Tại Ngoại Môn Để Tử Các, sân đá rộng, phòng tranh san sát, đệ tử tấp nập. Hắn được dẫn đến khu nam, chọn phòng trống, đơn sơ nhưng sạch sẽ. Xế chiều, đệ tử về đông, hắn kết giao “hàng xóm”. Hai người nổi bật: Mã Siêu, to cao, mặt vuông, Luyện Thể tầng chín đỉnh phong, hào sảng; Trung Trực, gầy, mắt sáng, Luyện Thể tầng tám trung kỳ, trầm tĩnh. Họ thấy hắn thân thiện, kết giao ngay.
Mã Siêu giới thiệu: “Nam Việt Hải Tông, ngũ lưu nổi danh, 500 đệ tử: 80 nội môn, 420 ngoại môn. Trưởng lão ngoại môn 10, nội môn 5, phó trưởng lão…” Hắn gật, hỏi: “Nhị vị sư huynh dự thi nội môn không?” Mã Siêu mắt sáng, chiến ý bùng: “Ta Luyện Thể tầng chín đỉnh phong, cơ hội cao!” Trung Trực buồn: “Ta chỉ tầng tám trung kỳ, khó lắm. Đệ thì sao?”
Hắn vận khí, linh khí tơ tỏa ra, giả Trúc Cơ sơ kỳ, rồi thu lại. Hai người kinh ngạc, Trung Trực reo: “Sư đệ Trúc Cơ sơ kỳ, đủ điều kiện! Nhưng top năm khó, cố lên!” Hắn cười, thầm nghĩ: “Khảo hạch ngộ tính, công lực, ta dư sức! Võ đài, để sau!” Trò chuyện đến khuya, họ về phòng, tình bạn chớm nở.
Hắn thầm nhủ: “Nam Việt Hải Tông, cơ hội và nguy hiểm song hành. Bản đồ Hắc Ám, Xà ngọc, mảnh giấy sư phụ… ta sẽ mạnh hơn!” Hắn siết chuôi Độc Nhân Kiếm, ánh mắt rực cháy, sẵn sàng cho khảo hạch.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện