Vô Địch Thần May
Chương 3 : Truyền Công Huyền Bí
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 14:45 28-10-2019
.
Tạm biệt A Minh, Huỳnh Thắng một mình bước ra khu chợ nhỏ của thôn Thị Hà. Tin hắn bắt được Hắc Long Kê và nhận thưởng lớn vẫn chưa lan ra, vì cả làng đang mải mê trong Rừng Nước tìm vận may. Hắn nhếch mép, lẩm bẩm: “Phải sắm sửa cho ra dáng kiếm khách, chứ ăn mặc rách rưới thế này, ai tin ta là người phát tài?”
Chợ thôn nhộn nhịp, tiếng rao bán lẫn tiếng mặc cả vang lên không ngớt. Huỳnh Thắng vung tay tiêu tiền, mua một bộ áo bào xanh thẫm, viền bạc, trông oách như kiếm khách giang hồ. Hắn còn chọn một thanh trường kiếm, lưỡi thép sáng loáng, treo ngang hông cho thêm phần khí thế. Xong xuôi, hắn ghé quán ven đường, mua một đùi heo quay thơm lừng và hai bình rượu gạo, rồi mới thong dong về nhà. Hắn vừa đi vừa huýt sáo, lòng sung sướng như vừa trúng số độc đắc.
Trên đường về, ngang qua bụi tre lớn um tùm, Huỳnh Thắng chợt thấy một bóng người lom khom. Đó là lão ăn mày, người hắn từng gặp nhiều lần trong trí nhớ của cơ thể này. Lão gầy gò, tóc bạc rối bù, toàn thân lở loét, da thịt như bị độc tố ăn mòn, trông ghê rợn. Dân làng sợ hãi, chẳng ai dám đến gần, ngay cả Huỳnh Thắng trước đây cũng chỉ quăng ít thức ăn rồi chuồn nhanh. Nhưng với hắn bây giờ, chuyện này chẳng lạ – ở Trái Đất, bệnh ngoài da thế này đâu có gì ghê gớm, chỉ là nhìn hơi rợn.
Hôm nay, lòng Huỳnh Thắng đang sảng khoái, hắn dừng bước, ngồi xuống cạnh lão, xé một nửa đùi heo quay, đưa kèm bình rượu. “Lão nhân, hôm nay ta phát tài, ăn uống cùng cho vui!” Hắn cười lớn, giọng hào sảng.
Lão ăn mày nhận thịt và rượu, ăn uống chậm rãi, cử chỉ từ tốn, khác hẳn những kẻ ăn mày đói khát. Huỳnh Thắng chẳng để ý, vừa nhai vừa nghĩ đến số vàng bạc đang chờ mình ở Khê Thành.
Ăn được vài miếng, lão ăn mày đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn nhưng trầm ổn: “Ta tên Cái Nhiếp. Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?”
Huỳnh Thắng ngẩn người, chưa từng thấy lão nói chuyện bao giờ. “Tiểu nhân Huỳnh Thắng, lão nhân cứ gọi là A Thắng cho thân.”
Cái Nhiếp gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn: “A Thắng, ngươi có thể đưa ta về nhà được không? Ta có việc quan trọng muốn nói.”
Huỳnh Thắng nhíu mày, lòng thoáng nghi ngờ. Hắn đã gặp lão nhiều lần, nhưng hôm nay ánh mắt Cái Nhiếp chân thành lạ thường, sâu trong đôi mắt đục mờ như ẩn chứa một nỗi xúc động khó tả. Hắn do dự, nhưng rồi gật đầu: “Được thôi, lão nhân. Nhà ta gần đây, đi nào!”
Ngôi nhà tranh của Huỳnh Thắng hiện ra, rách nát đến thảm hại, gió lùa tứ phía, chẳng khác gì chuồng heo thoáng mát. Cái giường tre là thứ duy nhất còn lành lặn. Hắn mời lão ngồi, rồi đặt đùi heo và rượu lên cái bàn gỗ lung lay, định mở lời hỏi chuyện.
Chưa kịp nói, Cái Nhiếp bất ngờ giơ tay, điểm huyệt. Huỳnh Thắng cứng đờ, không nhúc nhích được, chỉ còn mắt và tai hoạt động. Hắn hoảng hồn, thầm chửi: “Cái gì thế này? Lão định làm gì?”
Cái Nhiếp nhìn hắn, giọng trầm như từ cõi xa xăm: “Ta không phải ăn mày.”
Huỳnh Thắng trợn mắt, nghĩ thầm: “Không ăn mày, chẳng lẽ ăn xin? Lão lừa ta à?” Hắn hồi hộp, tim đập thình thịch.
Cái Nhiếp chậm rãi kể, ánh mắt đầy tang thương: “Ta là Thái sư của Hoàng đế Ung Khiêm, từng xin cáo lão về quê, quy ẩn giang hồ, không màng thế sự. Nhưng ta tình cờ biết một bí mật kinh thiên, bị kẻ thù hạ độc và truy sát. Lở loét trên người ta là do độc dược phát tác. Nếu tu vi không cao, ta đã chết từ lâu. Gần đây, ta cảm nhận độc đã ngấm sâu, mạng sống chẳng còn bao.”
Huỳnh Thắng nghe mà sững sờ, thầm nghĩ: “Thái sư? Hoàng đế Ung Khiêm? Lão kể chuyện phim kiếm hiệp à?”
Cái Nhiếp tiếp tục: “Ta đến thôn này, không hy vọng trở lại đế quốc. Ta muốn truyền nội công tuyệt học, nhưng người đó phải hợp thiên đạo. Ngươi chưa đủ tư chất, nhưng lòng tốt hôm nay khiến ta đổi ý. A Thắng, ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ?”
Huỳnh Thắng trợn mắt, đầu óc quay cuồng: “Cái gì? Truyền nội công? Lão nhân là Thái sư, nhận lão làm sư phụ thì Hoàng đế Ung Khiêm thành sư huynh? Một bước lên mây à? Phúc hay họa đây?” Hắn suy nghĩ chưa đến hai giây, vội chớp mắt liên tục, ra hiệu đồng ý.
Cái Nhiếp gật đầu, nghiêm giọng: “Tốt! Thả lỏng toàn thân, không được kháng cự.” Không chờ Huỳnh Thắng phản ứng, lão giải huyệt, đặt tay lên lưng hắn, bắt đầu truyền nội công.
Một luồng khí nóng rực tràn vào kinh mạch, khiến Huỳnh Thắng như bị ném vào lò lửa. Mồ hôi túa ra như tắm, cơ thể nóng ran, đau nhức như bị kim châm. Hắn nghiến răng, cố chịu đựng, cảm giác kinh mạch như bị xé toạc, rồi lại được bơm đầy năng lượng. Đột nhiên, “bốc” một tiếng – quả trứng Hắc Long Kê trong túi quần vỡ nát! Hắn thầm chửi: “Má, quên mất quả trứng! Lúc ngồi thấy lấn cấn, định lấy ra mà bị điểm huyệt!”
Chất dịch từ trứng chảy ra, bốc hơi trong không khí nóng ran của căn phòng. Cái Nhiếp nhìn thấy, mặt tối sầm, miệng giật giật: “Trứng Hắc Long Kê?!”
Huỳnh Thắng chớp mắt, nghĩ thầm: “Đúng rồi, lão biết làm sao đây?”
Cái Nhiếp cắn răng, cố nén đau đớn, tiếp tục truyền nội công. Chất dịch bốc hơi hòa vào luồng khí, khiến cả hai đau đớn tột cùng, như bị lửa thiêu trong kinh mạch. Huỳnh Thắng và Cái Nhiếp đồng loạt hét thảm, âm thanh vang vọng cả thôn.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa. Cánh cửa gỗ bị đạp tung, An Tây, đại sứ Khê Thành, xuất hiện, theo sau là vài dân làng tò mò. Nhìn cảnh trước mắt, An Tây trợn tròn, miệng giật liên hồi. Huỳnh Thắng và Cái Nhiếp, áo quần rách tan, trần như nhộng, trong tư thế “xếp hình” kỳ lạ – Huỳnh Thắng nằm trên, Cái Nhiếp nằm dưới, mồ hôi nhễ nhại, kinh mạch căng phồng.
An Tây lắp bắp: “Thật… thật không tiện! Ta không ngờ ngươi có… sở thích này!” Hắn vội đóng sầm cửa, đuổi đám dân làng đi.
Huỳnh Thắng thầm chửi: “Má, hiểu lầm to rồi!” Hắn vội lăn xuống, ném bộ áo mới cho Cái Nhiếp, rồi mặc quần áo mới, treo kiếm ngang hông. Hắn vuốt tóc, chắp một tay sau lưng, nghiêng mặt bốn mươi lăm độ, ra dáng kiếm khách vô tình: “E hèm, đại nhân đến có việc gì dạy bảo? Tiểu nhân và sư phụ đang luyện công, không biết đại nhân đến, thật thất lễ!” Hắn vân vê chuôi kiếm, gió thổi tóc bay, khí thế tiêu sái đến lạ.
Cái Nhiếp, vừa mặc áo, nhìn hắn mà giật miệng, thầm nghĩ: “Tiểu tử này, diễn sâu thật!”
An Tây ho khan, nghĩ thầm: “Luyện công? Luyện con khỉ, trần truồng trên giường, tư thế gì mà kỳ cục thế!” Hắn cố giữ bình tĩnh: “Ta chỉ đến dặn dò. Khi đến Khê Thành, nếu rảnh, đưa vật này cho Bính Tuất. Đây là địa chỉ.” Hắn ném một phong thư, rồi quay người đi nhanh như chạy, không ngoảnh lại.
Huỳnh Thắng thở phào, nhìn Cái Nhiếp: “Sư phụ, lần sau truyền công, báo trước một tiếng, kẻo lại bị hiểu lầm!” Cái Nhiếp cười khổ, lắc đầu: “Tiểu tử, ngươi đúng là… May Mắn!” Hắn nhìn Huỳnh Thắng, ánh mắt lóe lên tia kỳ vọng, như thấy một tương lai đầy sóng gió.
Vũ trụ- Thiên Hà, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện