Vô Địch Thần May
Chương 31 : Chỉ Là Hiểu Lầm Nhỏ
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 08:29 29-11-2019
.
Tại Nội Môn Để Tử Các, phòng Huỳnh Thắng nằm giữa khu hạch tâm, lầu ngọc chạm phượng, linh khí đậm đặc như sương. Bốn phòng lân cận, cửa khắc trận pháp, chắc chắn là của đệ tử hạch tâm khác. Hắn thầm nghĩ: “Hạch tâm tôn quý, hiếm ai nhắc. Chắc toàn cao thủ, phải cẩn thận! Bản đồ Hắc Ám trong giới chỉ, đừng để lộ!” Hắn tắm rửa, cởi áo, cơ bắp săn chắc lấp ló dưới ánh trăng, ngồi thiền, vận Hóa Thân Thần Châm.
Sáng sớm, tia nắng len qua khung cửa gỗ, chiếu lên giường ngọc. Hắn mở mắt, hít sâu, nhỏm mông, “bủm bủm!” như trống đánh. Hắn sảng khoái, cởi áo, ngắm cơ bắp rắn như thạch, bụng tám múi rõ nét. Hắn reo: “Nhất Dương Chính Khí Quyết đại thành, cứng như Phật! Tiên Thiên Cương Khí đại thành, da tỏa hào quang, tà ma kiêng kị! Hỗn Thiên Hồn viên mãn, linh hồn tung hoành! Trí tuệ 7,200 điểm, luyện ba bí kíp thiên giai một đêm, quá đã!” Hắn cười lớn: “Đánh rắm là tác dụng phụ, giống lão tổ Nhân Kiệt, hài vãi!”
Hưng phấn như “bò cái động đực”, hắn không nghe tiếng gõ cửa. “Rầm!” Cánh cửa bay thẳng vào mặt. Mệt mỏi sau luyện công, hắn không tránh kịp, chỉ kịp chụp cửa. Một giọng nữ chanh chua vang lên: “Đồ mất vệ sinh, không lễ phép, đồ…” Lời ngưng, hắn vận lực, cánh cửa “răng rắc” thành gỗ vụn. Nữ đệ tử, Ly Lan, áo lụa tím, tóc buộc ngọc, mặt xinh như hoa, mắt đỏ, hét: “…Biến thái!” Nàng nhắm mắt, phi thân ra ngoài.
Hắn nhìn xuống, thấy “anh em song sinh” lộ rõ, vội kéo áo, hét: “A, biến thái! Có kẻ đột nhập!” Hắn thầm chửi: “Mẹ nó, lại hiểu lầm! Thân thể trong trắng, dơ bẩn lần ba!” Bên ngoài, hai nam đệ tử quát: “Chuyện gì, Ly muội?” Nàng đỏ mặt, chỉ vào phòng. Hai người, Trúc Nhân, cao lớn, mặt vuông, và Viễn Tường, gầy, mắt sắc, thấy Huỳnh Thắng chỉnh áo, mặt tối sầm: “Ngươi dám khi dễ Ly muội?”
Hắn mệt, cười nam tính, định giải thích. Trúc Nhân gầm: “Còn cười?” Cả hai phi thân, quyền như gió. Hắn vận Thiên Nam Bộ Pháp, né nhẹ nhàng, thầm nghĩ: “Mệt muốn chết, không muốn lớn chuyện!” Hai người điên tiết, vận pháp quyết, quyền cước như mưa, phong tỏa đường. Hắn né, nhưng áo vải rách toạc, lộ cơ bắp lấp lánh hào quang. Khán giả đệ tử xì xào: “Cơ bắp gì mà đẹp thế?”
Một giọng uy nghiêm quát: “Dừng hết lại!” Trúc Nhân, Viễn Tường giật mình, lùi lại, ôm quyền: “Gặp qua Mông đại trưởng lão!” Mông Cổ, cao to, râu bạc, áo bào đen, mắt như điện, đứng giữa sân. Hắn định dừng, nhưng “anh em song sinh” chưa kín, vội nói: “Gặp qua đại trưởng lão! Vãn bối vào phòng, việc gấp!” Hắn lao, nhưng bàn tay Mông Cổ nhanh như chớp, nắm cổ áo, kéo lại.
Mọi người, Ly Lan, mặt giật. Nàng hét: “Đồ biến thái!” Mông Cổ ý thức, đạp mông hắn, “bùm”, hắn bay vào phòng, ngã lăn. Hắn thầm chửi: “Nhục quá! May Mắn ba sao, sao xui thế?” Vài phút, hắn chỉnh áo, ra sân, thấy mọi người tức giận, Ly Lan đỏ mặt, không nhìn thẳng. Hắn hít sâu, từ tốn: “Hiểu lầm thôi! Ta luyện công cả đêm, mệt, đánh rắm, không nghe gõ cửa. Ly cô nương đạp cửa, ta chụp, áo rách, lộ… cơ bắp. Không cố ý!”
Mông Cổ nhìn Ly Lan: “Có đúng không?” Nàng lí nhí, mặt đỏ như đít khỉ: “Con gõ cửa, hắn… bủm bủm, cười ha ha. Con tưởng khi dễ, nên đạp…” Mông Cổ thở dài, quát Trúc Nhân, Viễn Tường: “Về phòng, suy ngẫm! Ly Lan, con cũng vậy! Kết thúc!” Lão nhìn hắn, lắc đầu, rời đi. Ba người cúi đầu, đi theo. Ly Lan thầm mắng, mắt đỏ: “Biến thái, ta cắt hết chỗ dư của ngươi!” Hắn rùng mình, thầm nghĩ: “Lạnh bộ hạ? Chắc mệt thôi!”
Hắn khóc không ra nước mắt: “Quá nhục! Thân thể trong trắng, lại dơ! Ta không cam lòng!” Hắn về phòng, thấy cửa gãy, thở dài: “Đệ tử hạch tâm, mà thảm thế?” Mặt trời lên, gió thổi qua kẽ lá, không khí trong lành. Mã Siêu và Trung Trực đến, ôm quyền, giọng khí thế nhưng ngượng: “Bái kiến sư huynh!” Hắn cười: “Không khách sáo, vào phòng!”
Trong phòng, bàn ngọc sáng bóng, hắn mời ngồi. Mã Siêu, to cao, mặt vuông, cười hào sảng; Trung Trực, gầy, mắt sáng, trầm tĩnh, nhìn hắn kinh ngạc. Mã Siêu thốt: “Sư huynh, cơ bắp gì mà như Phật! Cửa gãy, chuyện gì vậy?” Hắn cười khổ: “Hiểu lầm nhỏ, kể sau! Hai đệ làm quản gia cho ta, bằng lòng không? Ta không bạc đãi.” Mã Siêu nhìn Trung Trực, ôm quyền: “Phúc của bọn đệ! Sư huynh giao gì, đệ làm!”
Hắn gật: “Tốt! Nếu làm tốt, ta chỉ điểm, giúp hai đệ thăng nội môn qua võ đài, đạt kết quả cao nhất!” Hai người mắt sáng, quỳ tạ: “Đa tạ sư huynh!” Hắn phân công việc vặt, cho lui, ngồi thiền, thầm nghĩ: “Linh khí tông môn mỏng, hồi phục chậm. Keo kiệt giữ linh thạch, để dành tìm bản đồ Hắc Ám! Diệp Lam, lão tổ Nhân Kiệt, An An… ta sẽ sớm khám phá bí mật Hắc Ám!”
Hai ngày sau, công lực hồi phục, hắn gọi Mã Siêu, Trung Trực. Hắn nói: “Múa quyền xem nào!” Mã Siêu đánh quyền như gió, mạnh mẽ; Trung Trực linh hoạt, nhưng thiếu lực. Hắn dùng Vô Thiên Nhãn, phân tích: “Mã Siêu, Luyện Thể tầng chín đỉnh phong, thiếu ngộ tính. Trung Trực, tầng tám trung kỳ, thiếu lực bùng nổ.” Hắn nói: “Khá, nhưng bình thường. Ta khai mở 20 huyệt đạo tăng ngộ tính cho hai đệ, cải thiện vượt bậc. Nhưng phải thề bằng linh hồn, không tiết lộ, kể cả phụ mẫu!”
Hai người sốc, thầm nghĩ: “Khai huyệt? Chỉ cao nhân Kết Đan làm được!” Hắn cười: “Yên tâm, châm cứu ta như chích heo, chưa thất bại bao giờ!” Hai người rùng mình, nhưng tin ánh mắt tự tin của hắn. Trung Trực cắn răng: “Đệ thề bằng linh hồn, không tiết lộ, nếu trái, trời tru đất diệt!” Mã Siêu cũng thề. Hắn gật: “Ngồi thiền, buông lỏng, hít thở đều. Ta khai cho Trung Trực trước.”
Hắn rút năm kim châm, vận Hóa Thân Thần Châm, linh khí tơ chảy, ghim huyệt Thần Tàng, Khí Hải, Quan Nguyên, Trung Đình, Thừa Linh. Trung Trực khẽ run, nhưng không đau, đầu óc thông thoáng. Gần một giờ, hắn khai 20 huyệt, mồ hôi ướt áo. Hắn tiếp tục với Mã Siêu, thêm một giờ, mệt như tắm. Hắn thầm nghĩ: “Ngự năm kim, nhanh gấp đôi, nhưng hao linh khí kinh hồn! Khiêm tốn, chưa mở Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông. Đợi họ trung thành, ta cân nhắc.” Hắn cho lui, ngồi thiền, thầm nhủ: “Hắc Ám bí ẩn, ta càng gần!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện