Vô Địch Thần May

Chương 32 : Nhiệm Vụ Năm Sao

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 10:04 29-11-2019

.
Trong phòng ngọc tại Nội Môn Để Tử Các, Huỳnh Thắng ngồi thiền, linh khí tơ chảy chậm, nhưng ngự châm vẫn dậm chân. Hắn thở dài, gãi đầu: “Công lực yếu, năm kim là cực hạn! Muốn đột phá Trúc Cơ viên mãn, cần 40 linh thạch. Nghèo thế này, chả lẽ đi làm trai bao? Không, Ta đin nghề, không bán thân! Mẹ nó, nội lực Cái Nhiếp còn dư, thoát lực hoài, xui như chó!” Hắn đứng dậy, áo bào vàng rách chút do drama Ly Lan, cơ bắp lấp lánh hào quang từ Tiên Thiên Cương Khí, thầm nghĩ: “Năng lượng Cái Nhiếp sắp tiêu hóa, may quá, không thì bủm bủm giữa trận! Bản đồ Hắc Ám trong giới chỉ, phải kiếm linh thạch để khám phá!” Hắn bước ra sân ngọc, vắng tanh, bốn phòng hạch tâm lân cận khóa chặt, trận pháp lấp lánh. Hắn lẩm bẩm: “Hạch tâm bí ẩn, chắc toàn quái vật! Có khi bản đồ Hắc Ám liên quan họ, như bí kíp hay pháp bảo?” Bên ngoài khu nội môn, đệ tử áo lam tấp nập, múa kiếm, làm nhiệm vụ, thấy hắn chào: “Sư huynh hạch tâm!” Hắn gật, lòng ngao ngán: “Tông môn rộng, nhưng so ngũ lưu khác, chỉ bằng cái dược điền! Đám này chào, chắc sợ ta bủm bủm như lão tổ Nhân Kiệt!” Dạo một vòng, hắn về phòng, gọi Mã Siêu, to cao, mặt vuông, cười như trẻ con, và Trung Trực, gầy, mắt sáng, trầm tĩnh như ông cụ. Hắn hỏi: “Hai đệ muốn cùng huynh làm nhiệm vụ, kiếm điểm không?” Mã Siêu vỗ ngực: “Theo sư huynh, điểm đầy túi! Đệ đồng ý!” Trung Trực gật, mắt lóe: “Đệ đi, nhưng đừng để đệ chết!” Hắn cười lớn: “Hăng hái tốt! Đi chọn nhiệm vụ, ta mời trà linh quả sau!” Mã Siêu hùa: “Trà gì, mời rượu đi, sư huynh keo!” Tại Nhiệm Vụ Các, sảnh đá rộng, bảng ngọc treo hàng trăm nhiệm vụ, từ một đến năm sao, linh quang lấp lánh. Đệ tử chen chúc, xì xào. Hắn lướt bảng, chỉ nhiệm vụ năm sao: “Tiêu diệt Mãn Hùng Độc Giác, Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, thưởng 500 điểm!” Mã Siêu liếm môi, mặt xanh như tàu lá: “Sư huynh, con này như quái vật, móng xé đội năm người tan xác!” Trung Trực run, lí nhí: “Chết chắc, huynh ơi!” Hắn cười khẩy: “Khó mới nhiều điểm! 500 điểm đổi 50 linh thạch, đủ ta đột phá, sửa Nhàn Huyễn Bích Kiếm! Với Hỗn Thiên Hồn và Thiên Nam Bộ Pháp, ta dư sức!” Hắn thầm nghĩ: “Vô Thiên Nhãn phân tích ma thú, bí kíp thiên giai làm át chủ bài. Linh thạch này cho bản đồ Hắc Ám, không thể bỏ! Thoát lực Cái Nhiếp, đừng xui lúc đấu!” Mã Siêu, Trung Trực thấy mắt hắn rực cháy, lòng tin tăng vọt. Mã Siêu gật: “Liều với sư huynh, đệ tin!” Trung Trực cắn răng: “Đệ đi, nhưng chết thì huynh đền!” Hắn vỗ vai, cười: “Yên tâm, ta không để hai đệ thành mồi thú!” Hắn đăng ký nhiệm vụ, đệ tử xung quanh xì xào: “Hạch tâm mới, dám chơi năm sao? Gan to!” Kẻ khen, người ghen, hắn mặc kệ, dẫn hai người rời đi. Gần cổng, Ly Lan, áo lụa tím, tóc buộc ngọc, mặt xinh như hoa, đi cùng Hứa Phong, nam đệ tử áo lam, mắt sắc, Luyện Thể tầng chín, tay cầm quạt, ra vẻ công tử. Nàng liếc hắn, ký ức “biến thái” ùa về, máu điên nổi, muốn cho bài học. Trong tông môn, nàng kiềm chế, quay lại, giọng ngọt như mía: “Đệ tử dự bị hạch tâm mới, luận bàn với tỷ, dám không?” Mã Siêu sốc, thầm nghĩ: “Ly sư tỷ, Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, nóng tính, muốn đánh sư huynh?” Trung Trực lo, liếc hắn. Hắn cười đểu: “Luận bàn? Đệ sẵn lòng! Nhưng có điều kiện: ai thua làm em, kêu tỷ/đệ ba tháng. Tỷ đồng ý, đợi đệ xong nhiệm vụ, ta đấu!” Nàng tức, đầu bốc khói, nhưng cười tươi, mắt lóe gian: “Tỷ đồng ý! Nhưng đệ thua, làm nô tì cho tỷ ba tháng, quét nhà, giặt đồ, sao?” Hắn sờ mũi, giả ngố: “Nô tì? Tỷ thích chơi lớn! Đệ không ý kiến, nhưng đừng khóc khi kêu đệ là tỷ!” Nàng liếc đắc ý, hừ: “Biến thái, ta cho ngươi quỳ!” Hứa Phong cười mỉa, quạt phe phẩy, thầm nghĩ: “Thằng này, dám chọc Ly tỷ? Chết chắc!” Hắn thầm nghĩ: “Thoát lực Cái Nhiếp, đừng bủm bủm lúc đấu, nhục chết!” Cả ba thuê xe ngựa, bánh khắc trận pháp, chạy êm như gió, rèm lụa đỏ bay phấp phới. Ba ngày đường, qua thảo nguyên xanh, đồi thấp vàng, không rắc rối. Hắn kể chuyện lão tổ Nhân Kiệt đánh rắm cứu mạng, Mã Siêu cười sặc, té ghế: “Sư huynh, lão tổ bá vãi! Huynh học chiêu đó chưa?” Trung Trực đỏ mặt, lí nhí: “Đừng dạy đệ chiêu này, nhục lắm!” Hắn cười lớn: “Yên tâm, chiêu này di truyền, ta không dạy nổi! Nhưng bản đồ Hắc Ám, ta sẽ khám phá, hai đệ theo, có phần!” Hắn thầm nghĩ: “Linh khí mỏng, hồi phục chậm. Linh thạch giữ cho bản đồ Hắc Ám và kiếm, không phí được!” Đến biên giới rừng Tràm, cổ thụ cao chót vót, rễ ngoằn ngoèo, sương mù dày đặc, thú rống vọng xa, linh khí âm u. Cành lá đen kịt, đất ẩm rêu xanh, không khí nặng nề, như ẩn sát cơ. Hắn dừng xe, quát: “Trung Trực trông ngựa, đừng để mất, ta chặt chân! Mã Siêu theo ta trinh sát, lên kế hoạch!” Trung Trực gật, mặt căng, tay nắm kiếm: “Đệ trông kỹ, huynh yên tâm!” Mã Siêu theo sát, mồ hôi lấm tấm, lòng lo: “Rừng này, như hang quỷ! Ma thú xé xác, đệ xong đời!” Hắn dùng Thiên Nhĩ Thông, tai rung, nghe tiếng gầm gừ, nhai xương từ hang sâu. Hắn thầm nghĩ: “Trí tuệ 7,200 điểm, Thiên Nhĩ Thông xác định chuẩn!” Đi một đoạn, hắn truyền âm: “Lên cây, ẩn nấp! Bốn người đến!” Mã Siêu sốc, không thấy ai, nhưng leo cây, vận bí thuật ẩn khí, run run: “Sư huynh, ai đâu? Đừng hù đệ!” Hắn cười: “Yên, Vô Thiên Nhãn không sai!” Hắn kích hoạt Vô Thiên Nhãn, đầu nhói đau, tinh thần lực hao hụt: “Phân tích bốn người, pháp bảo địa giai, hao tinh thần kinh! Vô Thiên Nhãn này, theo ta đến đỉnh cao, nhưng mệt thế!” Thông tin hiện lên: “Khôi ngô, Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, kiếm pháp thiên giai, chiến lực 15,000. Áo xám, Trúc Cơ sơ kỳ, song chùy địa giai, chiến lực 14,000. Nữ áo hồng, Luyện Thể tầng chín, pháp thuật hỏa hệ. Nữ áo lam, Luyện Thể tầng chín, pháp thuật thủy hệ. Lưới đỏ, pháp bảo địa giai, ký hiệu giống bản đồ Hắc Ám!” Hắn thầm nghĩ: “Lưới này, liên quan kho báu bản đồ Hắc Ám? Phải điều tra!” Nhóm bốn người xuất hiện: Tống Khánh, khôi ngô, áo xanh, mặt cương nghị, mắt sáng; Lưu Hàn, áo xám, gầy, mắt lạnh, môi mím; Hồng Nương, áo hồng, tóc buộc ngọc, mặt tròn, cười tươi; Thủy Linh, áo lam, mặt trầm, mắt sắc. Tống Khánh quát: “Gần hang Mãn Hùng Độc Giác, cảnh giác! Theo kế hoạch, không lơ là!” Họ chia hai hướng, bước thận trọng, tay nắm vũ khí. Nhóm tiến, truyền âm, Hồng Nương, Thủy Linh phi thân lên cây, giăng lưới đỏ, quang mang rực rỡ, ký hiệu cổ xưa lấp lóe. Tống Khánh, Lưu Hàn gây động tĩnh, tiếng gầm kinh hồn vang từ hang. Mãn Hùng Độc Giác lao ra, thân to như voi, lông đen bóng, sừng nhọn đỏ máu, móng vuốt cong như lưỡi liềm, mắt đỏ rực, hơi thở tanh nồng, uy áp Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong đè không khí run rẩy. Mỗi bước nó, đất rung, cây gãy, sát khí như quỷ. Mã Siêu run, truyền âm: “Sư huynh, con này… như cự ma! Chết chắc!” Hắn cười: “Yên, ta có Hỗn Thiên Hồn, lưới kia không mạnh bằng ta!” Tống Khánh niệm pháp quyết, chém mười kiếm khí, sáng như sao, rạch không khí. Lưu Hàn đập song chùy từ trên, uy lực như sấm. Ma thú né, móng chém Lưu Hàn, sắc như dao Thái. Hắn đỡ, tia lửa bắn, nhưng lùi năm bước, phun máu, mặt tái. Tống Khánh quát: “Chạy!” Họ rút, ma thú đuổi, gầm震động rừng. Lưới đỏ chụp xuống, quang mang đỏ rực, giam chặt. Nó gầm, vuốt chém, nhưng lưới bất hoại, ký hiệu lóe sáng. Mã Siêu sốc: “Lưới gì mà bá?” Hắn thầm nghĩ: “Pháp bảo địa giai, giống ký hiệu bản đồ Hắc Ám! Kho báu này, ta phải giành!” Bốn người bao vây, đánh đòn mạnh nhất: kiếm khí xé gió, chùy đập như núi, hỏa cầu rực cháy, thủy long cuốn. Ma thú gầm, máu loang, hai phút ngã xuống, bất động. Họ thở phào, Hồng Nương cười tươi: “Xong, chia điểm!” Lưu Hàn thu lưới, mắt lóe đắc ý, Tống Khánh kiểm tra xác, Thủy Linh cảnh giác. Hắn thầm nghĩ: “Lưới đỏ, pháp bảo mạnh! Nếu là manh mối bản đồ Hắc Ám, ta phải hành động! Thoát lực Cái Nhiếp, đừng xui giờ!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang