Vô Địch Thần May
Chương 33 : Huyễn Cảnh Bá Đạo
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 10:33 07-12-2019
.
Trên cây cổ thụ tại rừng Tràm, sương mù dày đặc, Huỳnh Thắng và Mã Siêu ẩn nấp, quan sát nhóm bốn đệ tử hạ Mãn Hùng Độc Giác. Mã Siêu, mặt xanh, truyền âm, giọng run: “Sư huynh, phần thưởng bị cướp, tính sao? Con thú đó, to như voi, sừng đỏ như máu, móng lưỡi liềm, ta nuốt nước bọt không nổi!” Hắn cười khẩy, truyền âm: “Vở kịch chưa hết, đệ xem ta diễn! Bản đồ Hắc Ám trong giới chỉ, ta nghi lưới đỏ kia có manh mối, không thể bỏ!”
Từ xa, ba bóng người xuất hiện, khí thế ngút trời. Hắn dùng Vô Thiên Nhãn, đầu nhói đau, tinh thần lực hao hụt: “Phân tích Kết Đan, hao tinh thần kinh! Vô Thiên Nhãn này, theo ta đến đỉnh cao, nhưng mệt thế!” Thông tin hiện lên: “Lão già, Kết Đan sơ kỳ, chiến lực 50,000, kiếm pháp địa giai, Huyễn Tâm Tán độc. Hai trung niên, Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, chiến lực 18,000, đao pháp hung tàn.” Hắn thầm nghĩ: “Lão già, kiếm có ký hiệu giống bản đồ Hắc Ám! Kho báu liên quan?”
Nhóm bốn đệ tử, Tống Khánh, khôi ngô, áo xanh, mặt cương nghị; Lưu Hàn, áo xám, gầy, mắt lạnh; Hồng Nương, áo hồng, mặt tròn, cười tươi; Thủy Linh, áo lam, mắt sắc, đầy cảnh giác. Tống Khánh tiến lên, giọng trầm: “Ba vị đến làm gì?” Lão già, tóc bạc, mặt nhăn, áo bào xám, mắt ti hí, cười âm hiểm: “Lấy xác Mãn Hùng Độc Giác. Các ngươi xong nhiệm vụ, để lại, cút đi! Ta vui, đi càng xa càng tốt!”
Bốn người mặt khó coi. Lưu Hàn bước lên, giọng cứng: “Tiền bối đừng đùa! Bọn ta là đệ tử Mạch Nhạn Tông!” Lão già nhíu mày: “Ta biết, nên cho các ngươi sống. Biết quý trọng!” Tống Khánh liếc đồng đội, Lưu Hàn nói: “Chúng ta mượn lưới đỏ của Đại trưởng lão, khổ cực hạ thú, tay không về sao? Xin lấy tinh hạch!” Tống Khánh ôm quyền: “Tiền bối, bọn ta chỉ lấy tinh hạch, mong chấp nhận!”
Lão già cười đểu: “Xác thú, lưới đỏ, ta lấy hết!” Bốn người mắt đỏ, Hồng Nương quát: “Muốn lấy, bước qua xác bọn ta!” Hai trung niên, một béo, mặt rỗ, một gầy, mũi khoằm, rút đao, le lưỡi liếm, mắt háo sắc: “Đại ca rộng lượng, các ngươi không biết ơn! Hai thằng kia, đại ca giết. Hai nàng, bọn ta chăm sóc đặc biệt!” Thủy Linh run, nhưng hét: “Chết cũng không để các ngươi khi dễ!”
Lão già liếm môi, giọng dâm tà: “Ta thích gái cá tính! Nhẹ tay, đừng làm hỏng!” Hắn phi thân, niệm pháp quyết, kiếm khí xé gió. Mã Siêu căng thẳng, truyền âm: “Sư huynh, nhóm kia sắp toi! Ta làm gì?” Hắn cười: “Đệ xem, ta xử!”
Hắn vận Thiên Nam Bộ Pháp, lao như chớp, tàn ảnh biến mất. Mã Siêu sốc, định ngăn, nhưng hắn đã sau lưng hai trung niên. Hai kim châm, nhanh như gió, ghim yết hầu, máu phun. Họ ngã, mắt trợn, chết không nhắm. Hắn thầm nghĩ: “Ngự châm, linh khí tơ bá đạo! Thoát lực Cái Nhiếp, may hết rồi, không thì chậm kim, toi!”
Lão già sững, gầm: “Ẩn cao thủ? Ta chủ quan!” Hắn phi thân vào rừng, mất dạng. Hồng Nương, Thủy Linh run, vũ khí chĩa hắn, giọng Hồng Nương lo: “Các hạ là ai, sao giúp?” Hắn tra Nhàn Huyễn Bích Kiếm vào vỏ, lén thu hai giới chỉ, khoanh tay, mắt xa xăm: “Ta làm nhiệm vụ, thấy bất bình, ra tay. Không cần tạ!” Tống Khánh, Lưu Hàn cất vũ khí, tạ lễ: “Cảm ơn! Bọn ta lấy tinh hạch, xác tùy các hạ!”
Hắn cười tiêu sái: “Khách khí chi!” Hắn lướt đến xác Mãn Hùng Độc Giác, thân to như voi, lông đen bóng, sừng đỏ máu khô, móng lưỡi liềm sắc, mùi tanh nồng. Hắn tay không rút tinh hạch, ném cho Tống Khánh, động tác hoàn hảo, rồi thu xác vào giới chỉ, cáo từ dứt khoát. Mã Siêu, bốn người giật miệng, thầm nghĩ: “Cool ngầu vãi! Như diễn phim!” Bốn người liếc nhau, rút nhanh, sợ lão già quay lại.
Hắn truyền âm: “Mã Siêu, về chỗ Trung Trực, chờ ta! Ta vào hang xem, biết đâu có pháp bảo liên quan bản đồ Hắc Ám!” Mã Siêu gật, chạy mất. Hắn đến cửa hang, tối om, mùi máu tanh xộc mũi. Hắn đứng yên, chắp tay: “Lão chuột, lấp ló làm gì? Ra nói chuyện!” Giọng cười âm hiểm vang: “Lão phu bị phát hiện? Giỏi lắm! Dám giết đàn em ta, một mình quay lại? Tu vi ngươi Trúc Cơ trung kỳ trở lên, nhưng không đáng kể! Tự tin cái gì?” Hắn thầm nghĩ: “Lão thăm dò, sợ mai phục?”
Hắn ngáp, giọng lười: “Lão có hai lựa chọn: cút khi còn kịp, hoặc ở lại vĩnh viễn!” Lão già cười mỉa: “Ăn xuân dược quá đà, tự tin thế? Chết với đàn em ta đi!” Hắn phi thân, tung Huyễn Tâm Tán, bột phấn trắng bao trùm. Hắn chậm né, khí huyết đảo lộn, vận khí khó khăn, do nội lực Cái Nhiếp dư, thoát lực. Hắn giả sợ, quỳ: “Lão đại, tha ta! Muốn gì ta cho, kể cả thân trong trắng!” Lão nổi da gà: “Biến thái! Ta không bệnh hoạn! Van xin muộn rồi!”
Lão chém cánh tay, máu phun. Hắn giãy, lão liếm máu trên kiếm, cười: “Chết từ từ, trả giá!” Lão chém tay còn lại, định chém đầu, thì dị biến. Nhàn Huyễn Bích Kiếm xuất hiện, đâm yết hầu lão.** Hắn ngã, mắt trợn, thấy Huỳnh Thắng đứng sừng sững, không vết thương. Hắn thầm nghĩ: “Hỗn Thiên Hồn bá đạo! Huyễn cảnh chém tay, lão tin sái cổ! Linh hồn ta 7,200 điểm, hai phút hao một phần ba, đáng giá! Bí kíp này, chắc liên quan bản đồ Hắc Ám!” Hắn thu giới chỉ lão, kiểm tra bằng Vô Thiên Nhãn, đầu nhức: “Kết Đan giới chỉ, hao tinh thần kinh! Kiếm lão, ký hiệu bản đồ Hắc Ám, phải nghiên cứu!”
Hắn vào hang, rộng như sảnh, tường đá loang máu, xương người chất cao, dân làng xấu số. Hắn lướt, không pháp bảo, thất vọng: “Chỉ xương, không manh mối bản đồ Hắc Ám!” Hắn lấp hang, rời đi, thầm nghĩ: “Nội lực Cái Nhiếp hết, thoát lực chấm dứt! Nhưng tương lai, pháp bảo như lưới đỏ có thể gây rắc rối mới!”
Ba người lên xe ngựa, về tông môn. Mã Siêu hỏi: “Sư huynh, lão già đâu?” Hắn cười: “Chuồn như chuột!” Trung Trực lo: “Sao huynh máu me đầy áo?” Hắn cười lớn: “Máu thú, đệ tưởng ta bị chém à?” Ba ngày đường, thuận buồm xuôi gió. Hắn thầm nghĩ: “Lưới đỏ, kiếm lão, bản đồ Hắc Ám… kho báu gần rồi!”
Tại tông môn, hắn trả nhiệm vụ, nhận 500 điểm, đổi 50 linh thạch. Về phòng, hắn chia Mã Siêu, Trung Trực mỗi người 10 viên. Mã Siêu sốc: “Sư huynh, đệ chẳng làm gì, không dám nhận!” Trung Trực lí nhí: “10 viên, cả gia tài! Huynh giữ đi!” Hắn quát: “Nhận, đừng lằng nhằng! Hai đệ là huynh đệ, ta không keo!” Hai người quỳ tạ, mắt đỏ, nhận linh thạch, lui ra. Hắn thầm cười: “Linh thạch này, giúp ta sửa kiếm, mở bản đồ Hắc Ám! Ly Lan, chuẩn bị kêu ta là tỷ!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện