Vô Địch Thần May
Chương 36 : Kiếm Ý Đỉnh Phong
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 10:33 07-12-2019
.
Trong phòng ngọc tại Nội Môn Để Tử Các, Huỳnh Thắng mở mắt, lòng bức xúc, thầm mắng: “Mẹ nó, thắng Ly Lan, kích hoạt bốn viên đá, mà Bàn Cổ không cho tạo dáng cool!” Hắn trấn tĩnh, kiểm tra sức mạnh, mắt sáng như sao: “May Mắn 72,000 điểm, Trí Tuệ 14,400, Sức Mạnh 64,000, Hộ Thể 22,000. Tăng phúc 20%, thành May Mắn 86,400, Trí Tuệ 17,280, Sức Mạnh 76,800, Hộ Thể 26,400! Bốn viên hai sao, tăng phúc 30%; ba sao, 40%. Bá như máng heo uống sữa!” Hắn reo lên: “Đổi Nhàn Huyễn Bích Kiếm lấy sao đỏ, sáng suốt vãi! Hôm nay, đại hỷ!”
Hắn áp chế sung sướng, thầm nghĩ: “Cùng cấp, ta vô địch, nhưng Hộ Thể yếu, dễ bị đâm lén. Phải luyện Hộ Thể, tìm pháp bảo liên quan bản đồ Hắc Ám! Kiếm lão già, lưới đỏ, có ký hiệu giống bản đồ, chắc mở kho báu! Hắn vận Hóa Thân Thần Châm, linh khí tơ tinh thuần, kim đan to như hột me, vàng óng, rung nhẹ, tỏa hào quang như Long Châu tí hon. Hắn cười: “Kim đan lớn, mạnh hơn Kết Đan sơ kỳ thường! Thoát lực Cái Nhiếp hết, may quá, không thì bủm bủm lúc luyện! Tương lai, pháp bảo như sao đỏ có thể gây thoát lực mới, cẩn thận!”
Hai ngày sau, linh khí sàng lọc, kim đan rực rỡ. Hắn ra ngoài, bầu trời xanh, chim hót ríu rít, cây cổ thụ rợp bóng, hồ sen lấp lánh trong khuôn viên vắng. Hắn thẩn thờ, áo bào vàng bay, cơ bắp lấp lánh từ Tiên Thiên Cương Khí, thầm nghĩ: “Xả stress tí, kiếm ý cấp hai, phải luyện cho bá! Hỗn Thiên Hồn và sao đỏ, chắc mở bản đồ Hắc Ám!” Quay về, hắn gặp Khoái Kiếm, thanh niên áo đỏ rực, da trắng, tóc buộc ngọc, tay chắp sau, kiếm bên hông khắc phượng, lưỡi bạc ẩn hào quang, phong thái như Độc Cô Cửu Kiếm.
Hắn dùng Vô Thiên Nhãn, đầu nhói đau, tinh thần lực hao hụt: “Phân tích Kết Đan sơ kỳ, kiếm pháp thiên giai, hao tinh thần kinh! Vô Thiên Nhãn này, theo ta đến đỉnh cao, nhưng nhức thế!” Thông tin hiện lên: “Khoái Kiếm, Kết Đan sơ kỳ, chiến lực 35,000, kiếm ý cấp một, kiếm có ký hiệu giống bản đồ Hắc Ám.” Hắn thầm nghĩ: “Kiếm ý cấp một, kiếm này liên quan kho báu? Phải thăm dò!” Hắn gật chào, lướt qua.
Khoái Kiếm cất giọng, trầm ấm: “Huỳnh sư đệ, đúng không? Ta là Khoái Kiếm, Tam sư huynh trong bốn đệ tử hạch tâm, Ly sư muội gọi ta.” Hắn dừng, không quay lại: “Vâng, đệ là Huỳnh Thắng, gặp Tam sư huynh!” Khoái Kiếm cười, mắt sáng như kiếm quang: “Ta đứng đây để gặp đệ. Trận luận bàn với Ly muoi, ta xem từ đầu. Một kiếm phá Ảo Mộng Hồ Điệp, đánh điểm chết, ta nhớ mãi. Đổi lại ta, không làm được! Ta tôn thờ kiếm đạo, học từ nhỏ, nhưng thua đệ. Dạy ta được không?”
Hắn quay lại, thấy mắt Khoái Kiếm chân thành, gật đầu: “Huynh nói thế, đệ cùng trao đổi, tiến bộ chung!” Khoái Kiếm reo, mắt sáng, bước gần: “Lĩnh giáo! Ta ép tu vi xuống Trúc Cơ sơ kỳ, so kiếm chiêu, điểm đến là dừng!” Hắn rút kiếm, lưỡi bạc lóe, rời vỏ, kiếm ý cấp một bùng nổ: khí thế sắc bén, lá rơi gần vụn, không khí rít như bị chém. Nhàn Huyễn Bích Kiếm bên hông Huỳnh Thắng rung, như gặp đối thủ.** Hắn nhíu mày: “Kiếm ý?” Khoái Kiếm gật, hãnh diện: “Ta ngộ kiếm ý cấp một nửa năm trước, kiếm khí sắc bén, chém vượt cấp. Với kiếm đạo đệ, chắc ngộ rồi?”
Hắn lắc đầu, cười ngố: “Đệ bất tài, chưa ngộ! Nhưng muốn thử!” Hắn vận linh khí tơ, lưu chuyển cực tốc, linh hồn 17,280 điểm liên thông kiếm. Nhàn Huyễn Bích Kiếm rung dữ, như cánh tay hắn, kiếm ý cấp hai bùng nổ: vòi rồng cát bụi cuốn, cây run, đất nứt, thiên địa cộng hưởng, uy áp khiến chim ngừng hót.** Kiếm ý hóa ý niệm vô hình, chém sơ hở mọi chiêu thức, như tâm cảnh dẫn lối. Khoái Kiếm sốc, hét: “Kiếm ý cấp hai! Sư đệ, yêu nghiệt thật! Mới tuổi này, linh hồn liên thông kiếm, ý niệm dẫn chiêu, phá bí kíp thiên giai?” Hắn ngơ ngác, thầm nghĩ: “Kiếm ý gì? Ta chỉ rút kiếm thôi! Hỗn Thiên Hồn, sao đỏ, và tăng phúc 20%, chắc giúp ta ngộ? Bản đồ Hắc Ám cần kiếm ý cao, phải luyện!”
Cả hai quát, niệm pháp quyết, lao vào. Kiếm ý cấp một của Khoái Kiếm sắc như dao, kiếm khí xé gió, chém không khí rít. Kiếm ý cấp hai của Huỳnh Thắng như tâm dẫn, kiếm quang vàng chói, ý niệm phá chiêu, mỗi đâm chuẩn điểm chết. “Keng keng!” Kiếm va, ánh sáng chói, đất rung, cây gãy, không gian méo mó. Mười phút, cả hai dừng, cười ha hả, áo rách te tua như Cái Bang. Hắn vỗ vai: “Huynh bá, kiếm ý cấp một, sắc như tiên! Đệ học được!” Khoái Kiếm cười, mắt sáng: “Đệ yêu nghiệt, kiếm ý cấp hai, dạy ta đi! Nếu đạt cấp ba, hóa hình hồ điệp, rồng, chém tâm cảnh, ta đấu Kết Đan hậu kỳ!” Hắn ngơ ngác: “Cấp ba? Chắc kiếm ý ta mở kho bản đồ Hắc Ám!”
Cả hai ôm quyền, định tạm biệt, thì tiếng quát vang: “Hai ngươi định phá tông môn sao?” Thẩm Du trưởng lão, tóc bạc, áo xanh, mặt đỏ giận, đứng giữa khuôn viên.** Cả hai giật mình, mặt giật, nhìn quanh. Khuôn viên tan hoang: cây gãy ngang, đá vỡ nát, hồ sen khô, đất lún như bãi chiến. Một căn phòng gần, mái bay, tường lủng như tổ vò vẽ, lộ giường lụa, đồ đạc lộn xộn. Hắn sốc, thầm mắng: “Phòng Ly Lan? Mẹ, tâm nhập kiếm đạo, quên trời đất! Kiếm ý cấp hai, bá thật, nhưng xui vãi!” Tiếng hét chói tai vang: “Trời ơi, phòng ta! Ai cả gan? Ta không trừng trị, thề không giữ họ!” Ly Lan, áo lụa tím, tóc rối, mặt đỏ như đít khỉ, lao tới, mắt bốc lửa, tay cầm kiếm.**
Khán giả đệ tử tụ tập, xì xào, cười rúc rích: “Hạch tâm đấu, phá phòng Ly sư tỷ! Drama to!” Hắn và Khoái Kiếm mặt giật, thầm nghĩ: “Xui như bủm bủm lão tổ! May thoát lực Cái Nhiếp hết, không thì bủm bủm trước Ly muội! Tương lai, kiếm huynh này có thể gây thoát lực mới, cẩn thận!” Hắn cười gượng, ôm quyền: “Ly muội, hiểu lầm! Đệ và Tam huynh luận kiếm, say mê, lỡ phá… phòng muội! Đền sau, nhé?” Ly Lan hét: “Biến thái, ngươi cố ý! Ta cho ngươi quỳ ba tháng!” Khoái Kiếm lí nhí: “Sư muội, lỗi ta, đừng giận!” Thẩm Du quát: “Cả hai, theo ta nhận phạt!” Hắn thầm nghĩ: “Bản đồ Hắc Ám, chờ ta thoát drama này đã! Kiếm ý cấp hai, phải luyện cấp ba, mở kho báu!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện