Vô Địch Thần May

Chương 37 : Drama Phòng Ly Lan

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 11:10 09-12-2019

.
Hai mươi phút sau, Huỳnh Thắng và Khoái Kiếm đứng trong phòng Mông đại trưởng lão, sảnh đá rộng, cột khắc rồng, linh khí đậm đặc. Mông Cổ, râu bạc, áo đen, mắt sắc như kiếm, ngồi trên ghế ngọc, giọng trầm:** “Hai ngươi biết lỗi chưa? Phá khuôn viên, hủy phòng Ly Lan, suýt gây họa tông môn! Ta phạt cắt bổng lộc một tháng. Ý kiến gì không? Nếu không, đi!” Huỳnh Thắng đau xót, thầm mắng: “Mẹ, cắt lương? Nghèo lại hoàn nghèo! Kiếm ý cấp hai bá, mà xui vãi!” Hắn ôm quyền, giọng gượng: “Đệ không ý kiến, xin nhận phạt!” Khoái Kiếm, áo đỏ rách, tóc rối, lí nhí: “Huynh nhận phạt!” Cả hai rời phòng, bóng dáng khuất sau hành lang đá. Mông Cổ mỉm cười, mắt lóe sáng, thầm nghĩ: “Hai tiểu tử, đều ngộ Kiếm ý, chưa từng có tiền lệ! Huỳnh Thắng, kiếm ý cấp hai, yêu nghiệt thật! Đại hội võ đài, Nam Việt Hải Tông sẽ rạng rỡ!” Hắn vuốt râu, thầm nhủ: “Kiếm ý cấp ba, hóa hình, mới mở kho báu bản đồ Hắc Ám mà tông môn đồn đãi. Tiểu tử này, phải theo dõi!” Tại khu hạch tâm, lầu ngọc nguy nga, trận pháp lấp lánh, Huỳnh Thắng và Khoái Kiếm tạm biệt. Khoái Kiếm vỗ vai, cười: “Sư đệ, kiếm ý cấp hai, dạy ta thêm! Phòng Ly muội, ta đền chung, đừng lo!” Hắn cười gượng: “Tam huynh, lần sau luận kiếm, chọn chỗ hoang! Đệ đi ngủ đây, cắt lương, nhục vãi!” Hắn về phòng, thấy Ly Lan, áo lụa tím, tóc buộc ngọc, mặt xinh nhưng mắt bốc lửa, chặn cửa, chống nạnh: “Huynh hủy phòng ta, ta lấy phòng huynh ở tạm, chờ sửa!” Hắn mặt đen như lọ nồi, thầm mắng: “Cắt lương, giờ mất phòng? Ly muội, máu điên thật! Bản đồ Hắc Ám, chờ ta thoát drama này đã!” Hắn gượng cười: “Muội chiếm phòng, đệ ngủ đâu? Đừng bất nhân thế!” Nàng cười mỉa, đẹp như tiên nhưng độc như rắn: “Muội không bất nhân! Đây, chỗ ngủ đêm!” Nàng quăng mền, gối ra cửa, “rầm” đóng sầm, không thèm chào. Hắn lượm mền, mặt giật, thầm nghĩ: “Mai mốt ghẹo ai, không đụng đàn bà! Hận thằng tiểu đệ, làm ta mất nhân phẩm!” Hắn quay đi, tìm phòng Khoái Kiếm ở tạm. Hai ngày “đi bụi”, hắn ngủ phòng Khoái Kiếm, mền gối trải sàn, vừa luyện Hóa Thân Thần Châm, vừa luận kiếm ý, lợi ích không nhỏ. Hắn thầm nghĩ: “Kiếm ý cấp hai, linh hồn liên thông, phá chiêu bá đạo. Cấp ba, hóa hình, chắc chém Kết Đan hậu kỳ, mở kho bản đồ Hắc Ám!” Cuối cùng, phòng hắn sửa xong, hắn về, lòng vui như trúng số: “Nhà ngọt nhà! Ly muội, lần sau phá phòng đệ, ta cho kêu tỷ là đệ vĩnh viễn!” Hôm sau, hắn mặc áo vàng sạch, tóc buộc cao, mặt tuấn tú, đến Chánh Điện, sảnh đá nguy nga, cột chạm phượng, linh khí như sương. Đông đảo đệ tử tụ tập, trong đó Khoái Kiếm, áo đỏ, kiếm khắc phượng; Ly Lan, áo lụa trắng, mắt sắc; Trúc Nhân, cao lớn, mặt vuông, hung hãn; Vương Tường, gầy, mắt lạnh, lầm lì. Bốn hạch tâm thu hút ánh nhìn, nhưng Huỳnh Thắng xuất hiện, khán giả xì xào, nữ đệ tử mắt long lanh: “Hạch tâm mới, đẹp trai, phá kiếm Ly tỷ!” Hắn rùng mình, thầm mắng: “Mắt gì mà nóng thế? Muốn nung chảy tim sắt đá! Hận thằng tiểu đệ, làm ta mất nhân phẩm!” Mọi người dạt lối, hắn đến nhóm hạch tâm, ôm quyền: “Chào các huynh, muội! Ly muội, phòng đệ ổn chứ?” Nàng hừ, mắt bốc lửa: “Biến thái, đừng nhắc!” Khoái Kiếm cười: “Sư đệ, sẵn sàng đại hội chưa?” Trúc Nhân, Vương Tường liếc hắn, lạnh lùng. Hắn thầm nghĩ: “Kiếm ý cấp hai, Ta đi! Bản đồ Hắc Ám, đại hội này, ta tìm manh mối!” Gần một nén hương, Mông Cổ đại trưởng lão, râu bạc, áo đen, bước vào, uy áp Kết Đan hậu kỳ đè khán giả run. Mọi người thi lễ, hắn mỉm cười đáp. Mông Cổ đứng trên đài ngọc, giọng vang: “Đại hội võ đài liên tông môn, hai tháng nữa khai mạc! Sau họp trưởng lão, mười ngày nữa, tông môn sàng lọc năm đệ tử tinh anh tham gia. Điều kiện: Kết Đan sơ kỳ trở lên!” Khán giả xì xào, kẻ vui, người buồn. Hắn cười thầm: “Kết Đan sơ kỳ, ta đủ! Kiếm ý cấp hai, ai chơi lại?” Mông Cổ liếc hắn, thở dài: “Hôm nay, mai, đệ tử đủ điều kiện đăng ký, ở lại. Còn lại, giải tán!” Đệ tử rời đi, chánh điện còn 46 người, gồm Huỳnh Thắng, Ly Lan, Khoái Kiếm, Trúc Nhân, Vương Tường. Mọi người nhìn hắn, mắt nghi ngờ. Ly Lan cười mỉa: “Mông trưởng lão nói rõ, huynh không hiểu? Trúc Cơ sơ kỳ, đăng ký làm gì?” Khoái Kiếm áy náy, khuyên: “Sư đệ, thiên tài, nhưng chưa đủ tu vi. Đợi đợt sau, đừng buồn!” Nàng hừ: “Khoái huynh nói thế, đầu huynh có vấn đề sao?” Hắn đứng yên, nhìn Mông Cổ, giọng chắc: “Đệ không đi, đủ điều kiện khảo hạch!” Mọi người sốc, Ly Lan trợn mắt. Mông Cổ bước gần, mắt sắc: “Thật?” Hắn nắm đấm, vận khí, Kết Đan sơ kỳ bùng nổ, khí thế như cuồng phong, linh khí tơ hóa vòi rồng, uy áp đè 46 đệ tử hít thở khó khăn. Kim đan trong đan điền rung, tỏa hào quang vàng. Hắn dừng, mỉm cười: “Đủ chưa, trưởng lão?” Ly Lan dụi mắt, mặt tái: “Kết Đan sơ kỳ? Hắn… khi nào?” Trúc Nhân, Vương Tường mặt tối, thầm nghĩ: “Yêu nghiệt, đảo lộn xếp hạng!” Mông Cổ cười tươi, vuốt râu: “Tiểu tử, ẩn sâu! Ngay ta cũng không nhìn thấu! Lý do ẩn tu vi không quan trọng, ngươi đủ điều kiện. Ta kỳ vọng, kiếm ý cấp hai của ngươi, sẽ làm Nam Việt Hải Tông rạng rỡ!” Hắn thầm nghĩ: “Kiếm ý cấp hai, phá bí kíp thiên giai, đủ đấu đại hội! Cấp ba, hóa hình, mới mở kho bản đồ Hắc Ám. Viên sao đỏ, Hỗn Thiên Hồn, ta sẽ bá! Tương lai, pháp bảo như kiếm Khoái huynh có thể gây thoát lực mới, cẩn thận!” Hắn dùng Vô Thiên Nhãn quét Ly Lan, đầu nhói: “Kết Đan sơ kỳ, kiếm ý cấp một, hao tinh thần kinh! Vô Thiên Nhãn, theo ta đến đỉnh cao!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang