Vô Địch Thần May
Chương 4 : Thất Tiết và Truyền Công
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 14:45 28-10-2019
.
Trong căn nhà tranh rách nát, gió lùa qua từng kẽ hở, chỉ còn Huỳnh Thắng và Cái Nhiếp ngồi đối diện. Không gian tĩnh lặng bỗng bị phá vỡ bởi tiếng khóc rấm rứt, như ai vừa mất cả gia tài. Huỳnh Thắng gào lên, nước mắt giàn giụa: “Xong đời trai rồi! Thất tiết với một lão già, đau hơn cả bị cướp mất trinh tiết! Sư phụ, cho ta một kiếm tự vẫn đi!”
Cái Nhiếp gầm to hơn, át cả tiếng Huỳnh Thắng: “Im mồm!” Lão run bần bật, nước mắt chảy dài, tay nắm vạt áo rách lau mặt, trông như vừa bị ai hãm hại. Giọng lão nghẹn ngào, đầy đau đớn: “Chính ta mới phải nói câu đó! Ngươi chỉ là đồ nhi, còn ta… ta gần trăm tuổi, từng là Thái sư của Hoàng đế Ung Khiêm, được ngài kính trọng như cha! Vậy mà hôm nay… ta… ta…” Lão không nói nổi, ôm mặt, thân hình run rẩy.
Huỳnh Thắng nhìn lão, lòng vừa xấu hổ vừa buồn cười, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bi thảm. Cả hai ngồi đó, khóc lóc như hai kẻ bị cướp mất danh dự, khiến căn nhà tranh như chìm trong không khí tang thương.
Một lúc sau, Cái Nhiếp nén lại cảm xúc, giọng run run: “Thôi, chuyện đã xảy ra, đừng nhắc lại.” Lão mặt trắng bệch, chân run lẩy bẩy, như sắp ngã đến nơi. Huỳnh Thắng gật đầu, nhíu mày hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Đệ tử thật sự không hiểu!”
Cái Nhiếp thở dài, ánh mắt sâu thẳm: “Ta cũng không rõ. Lúc truyền nội công, mọi thứ bình thường, nhưng khi quả trứng Hắc Long Kê vỡ, chất dịch bốc hơi, ta mất kiểm soát. Ngươi… ngươi đã hút gần như toàn bộ công lực của ta – trăm phần trăm! Điều này là bất khả thi! Từ xưa đến nay, truyền công tối đa chỉ được sáu mươi phần trăm, đã là truyền thuyết. Vậy mà ngươi…” Lão nhìn Huỳnh Thắng, lòng rung động, như thấy một kỳ tích.
Huỳnh Thắng mắt sáng rực, hét lên: “Thật sao, sư phụ? Quá đã!” Hắn sung sướng, tưởng như mình vừa nhảy từ gã bần hàn lên hàng thiên tài võ học.
Thấy hắn hớn hở, Cái Nhiếp ho khan, giọng nghiêm trọng: “Nhưng… lúc mở huyệt đạo, ta phát hiện ‘tiểu đệ’ của ngươi có vấn đề.”
Huỳnh Thắng trợn mắt, lắp bắp: “Ý… ý gì hả sư phụ? Tiểu đệ của ta dù không cao lớn, nhưng trong làng này, ta dám khẳng định nó to nhất!” Hắn vỗ ngực, tự tin như vừa tuyên bố bá chủ thiên hạ.
Cái Nhiếp lắc đầu, thở dài: “Bình tĩnh nghe ta. ‘Tiểu đệ’ của ngươi bị bất lực, kinh mạch tắc nghẽn, không còn chức năng… đàn ông. Trước đây ngươi có bị thương gì không?”
Một tiếng gào thảm vang lên, như cả thế giới sụp đổ: “Không thể nào! Sư phụ, đó là niềm tự hào của dòng họ, ‘cần gạt tăng dân số’ duy nhất của nhà ta!” Huỳnh Thắng ôm mặt, khóc rống: “Mẹ ơi, con bất hiếu, con xin lỗi tổ tông!” Hắn quỳ xuống, đấm ngực, như vừa mất cả giang sơn.
Cái Nhiếp vội an ủi: “Đừng tuyệt vọng! Kinh mạch chỉ tắc nghẽn, không phải vô phương cứu chữa. Nếu ngươi luyện đến cảnh giới Kết Đan, có thể khôi phục bình thường.”
Huỳnh Thắng mắt sáng lên, lau nước mắt: “Thật sao? Con hiểu rồi, sư phụ! Con sẽ luyện đến Kết Đan, cứu lấy ‘tiểu đệ’!” Hắn nắm tay, ánh mắt rực cháy, rồi vội nói: “Chuyện hôm nay, sư phụ đừng kể ai nghe, đặc biệt là cái tư thế… sáu mươi chín đó!”
Nghe đến “sáu mươi chín”, Cái Nhiếp mặt trắng bệch, phun một ngụm máu tươi. Lão lảo đảo, thân hình vốn suy nhược không chịu nổi, ngã xuống sàn. Huỳnh Thắng hoảng hốt lao tới đỡ: “Sư phụ, người sao vậy?!”
Nhưng do chưa quen nội lực mới, hắn lao quá mạnh, ngã nhào, cả người đè lên Cái Nhiếp. Một tiếng “rắc” vang lên, Cái Nhiếp trợn mắt, thều thào: “Đồ… đồ…” Rồi lão tắt thở, đoạn tuyệt hơi thở.
Huỳnh Thắng sững sờ, ngồi bật dậy, nhìn thi thể sư phụ: “Không… không thể nào! Sư phụ, ta không cố ý!” Hắn ôm đầu, lòng đau như cắt, nhưng rồi thầm nghĩ: “Má, xui thế! Mới nhận sư phụ chưa đầy một canh giờ, đã đè chết người ta!”
Đêm đó, Huỳnh Thắng lặng lẽ xếp một đống củi sau vườn, đặt thi thể Cái Nhiếp lên, châm lửa. Ngọn lửa bùng cháy, chiếu sáng khuôn mặt đầy tiếc nuối của hắn. Hắn quỳ xuống, lẩm bẩm: “Sư phụ, người an nghỉ. Con sẽ báo thù cho người… dù chưa biết kẻ thù là ai.” Hắn thở dài, lòng buồn bã, nhưng nỗi đau lớn nhất không phải sư phụ mất, mà là “cần gạt tăng dân số” của hắn đang lâm nguy.
Trong lúc thiêu xác, cây gậy trúc của Cái Nhiếp vô tình bị lửa liếm, lộ ra một khe nhỏ. Huỳnh Thắng tò mò tước đôi, phát hiện một mảnh giấy bên trong, ghi đầy ký tự kỳ lạ, như mật thư. Hắn nhíu mày, nghĩ thầm: “Bí mật sư phụ nói… là cái này? Nhưng ta đọc không hiểu!” Hắn cất mảnh giấy, quyết định sau này tìm cách giải mã.
Ba ngày để tang sư phụ, Huỳnh Thắng dần làm quen với cơ thể mới. **Nội lực trong người hùng hậu như sông lớn, cuồn cuộn không ngừng, khiến hắn cảm giác mình có thể “nghiền trời, lật đất”. Nhưng hắn không biết mình đạt cảnh giới nào, vì thiếu công pháp và kỹ năng thực chiến.
Trong túi đồ của Cái Nhiếp, hắn tìm thấy hai quyển bí kíp: Thiên Nam Bộ Pháp và Lục Kiếm Quy Nhất, cùng vài viên đan dược chữa thương. Hắn thầm nghĩ: “Sư phụ dùng kiếm, nhưng thanh kiếm đâu rồi?” Hắn lật giở bí kíp, phát hiện Thiên Nam Bộ Pháp chia ba cấp: Bộ Pháp, Hành Pháp, Tuyệt Ảnh. Bộ Pháp viên mãn thì phiêu miểu như mây, né tránh công kích ảo diệu. Hành Pháp đại thành có thể đạp cỏ phi thân, lướt nước mà đi. Tuyệt Ảnh biến thái hơn, lướt nhanh mọi địa hình, chỉ để lại tàn ảnh. Còn Lục Kiếm Quy Nhất có ba cấp: Nhị Kiếm, Tứ Kiếm, Lục Kiếm. Mỗi cấp uy lực tăng gấp đôi, Lục Kiếm viên mãn có thể tấn công trong bốn mét, tùy biến công kích một hoặc nhiều mục tiêu, tối đa sáu mục tiêu, nhưng uy lực giảm nếu chia nhiều.
Điều kỳ diệu là Huỳnh Thắng học bí kíp nhanh như thần. Chỉ trong năm ngày, hắn luyện cả hai bộ đến viên mãn! Hắn ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Ở Trái Đất, học lực ta chỉ giỏi, không xuất sắc. Sao giờ đọc một lần là nhớ hết, như in hình vào não? Chẳng lẽ… viên đá Trí Tuệ trong Vô Thiên Động?” Hắn càng chắc chắn, viên đá May Mắn và Trí Tuệ đã thay đổi hắn, khiến khả năng lĩnh ngộ vượt xa người thường.
Hắn phát hiện sư phụ chỉ luyện Thiên Nam Bộ Pháp đến tiểu thành Hành Pháp, và Nhị Kiếm Quy Nhất viên mãn, qua các dấu gấp và độ ẩm trên trang giấy. Hắn thầm kinh ngạc: “Sư phụ là Thái sư, giữ bí kíp bốn năm, mà chưa luyện hết. Ta chỉ mất năm ngày!” Hắn không biết, Cái Nhiếp tìm được bí kíp trong một di tích cổ, và từng tự hào với trình độ của mình.
Sáng ngày thứ tư, Huỳnh Thắng thu xếp hành lý, chuẩn bị lên đường đến Khê Thành. Thôn Thị Hà không còn người thân, chỉ có A Minh là bạn. Hắn đến nhà A Minh, tặng ngôi nhà tranh cho gã, nói lời tạm biệt: “A Minh, ta đi đây. Nhà này cho ngươi, ta không quay lại đâu.” A Minh nắm tay hắn, mắt đỏ hoe, chỉ gật đầu, không nói nên lời.
Từ thôn Thị Hà đến Khê Thành hơn trăm dặm, đường đầy đồi núi, đồng cỏ bạt ngàn, điểm xuyết vài thôn lớn. Huỳnh Thắng mất sáu ngày, vừa đi vừa luyện bí kíp. Ban ngày, hắn nghiên cứu Thiên Nam Bộ Pháp và Lục Kiếm Quy Nhất, đêm nghỉ ở quán trọ thì luyện võ. Hắn phát hiện nội lực hùng hậu giúp thi triển bộ pháp nhẹ nhàng, kiếm pháp sắc bén, như thể sinh ra để luyện võ.
Đến ngày thứ sáu, Huỳnh Thắng đứng trước cổng Khê Thành, ánh mắt rực cháy. Hắn vuốt chuôi kiếm, lẩm bẩm: “Khê Thành, ta đến đây! Viên đá May Mắn, Trí Tuệ, và nội công sư phụ… ta sẽ nghịch thiên!” Hắn bước vào thành, lòng đầy kỳ vọng, nhưng cũng lo lắng về bí mật của sư phụ và mảnh giấy ký tự lạ.
Vũ trụ- Thiên Hà, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện