Vô Địch Thần May

Chương 40 : Hành Trình Đại Hội

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 09:51 11-12-2019

.
Vòng ba khảo hạch tại Nam Việt Hải Tông vừa kết thúc, không khí tại Khảo Hạch Các sôi động, khán giả reo hò vang dội, cờ lụa bay phấp phới trong gió, ánh sáng từ những viên ngọc phát quang chiếu rọi khung cảnh rực rỡ. Kết quả được công bố, giọng nói uy nghiêm vang vọng: Huỳnh Thắng thắng Tri Thức, Khoái Kiếm thắng Yến Trang, Ly Lan thắng Trúc Nhân, Đồng Khôi thắng Kiều Như, Đường Phèn thắng Lương Tâm. Mông Cổ, đại trưởng lão, râu bạc, áo đen, ánh mắt sắc bén, đứng trên đài ngọc, giọng nói trầm thấp vang lên: “Sau ba vòng khảo hạch, năm đệ tử đại diện Nam Việt Hải Tông tham dự đại hội võ đài liên tông môn là: Khoái Kiếm, Ly Lan, Huỳnh Thắng, Tri Thức, Yến Trang! Ta đề cử Huỳnh Thắng làm đệ tử hạch tâm chính thức, ba ngày nữa sẽ họp trưởng lão để xác nhận. Hai mươi ngày sau, các ngươi sẽ lên đường! Thưởng cho top năm: 300 điểm cống hiến! Giải tán!” Khán giả đồng loạt vỗ tay, tiếng bàn tán rôm rả vang lên: “Huỳnh Thắng thành hạch tâm, yêu nghiệt tốc độ! Năm nay, tông môn bá cháy thật!” Huỳnh Thắng đứng dưới đài, ánh mắt sáng ngời, lòng tràn đầy niềm vui, chờ Khoái Kiếm trị thương xong. Hắn tự nhủ: “Hạch tâm chính thức, 300 điểm cống hiến, không tệ! Kiếm Ý cấp ba, tu vi Kết Đan, vừa mở Bản đồ Hắc Ám. Đại hội võ đài lần này, ta phải luyện cấp ba!” Khoái Kiếm, áo đỏ rách nát, tóc rối, mồ hôi lấm tấm trên trán, bước tới, nở nụ cười rạng rỡ: “Sư đệ, chúc mừng! Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi!” Trên đường về, Khoái Kiếm lấy từ giới chỉ một thanh kiếm, Bảo Ngọc Ngư Kiếm, lưỡi bạc, khắc ngọc xanh, linh quang lấp lánh, toát lên khí tức mạnh mẽ, đưa cho Huỳnh Thắng: “Địa giai, top đầu, tặng đệ! Vũ khí của đệ quá rác, đừng từ chối!” Hắn ánh mắt cảm kích, nhận lấy thanh kiếm, vận Vô Thiên Nhãn để quan sát, đầu bỗng nhói lên: “Địa giai, ký hiệu giống Bản đồ Hắc Ám, hao tinh thần thật! Vô Thiên Nhãn, theo ta đến đỉnh cao!” Hắn tự nhủ: “Nhàn Huyễn Bích Kiếm chỉ để đánh bài, kiếm cũ thì hỏng rồi, thanh này không tệ! Cảm ơn huynh!” Cả hai tạm biệt, Huỳnh Thắng trở về phòng ngọc, không gian yên tĩnh, giường chạm khắc hình rồng tinh xảo, linh khí sương mờ lượn lờ, mang lại cảm giác thư thái. Hắn ngồi thiền, vận Hóa Thân Thần Châm, kim đan trong cơ thể ánh lên màu vàng óng, rung động nhè nhẹ, tự nhủ: “Kết Đan sơ kỳ, luyện châm tiến bộ! Ngự được chín châm, cây thứ mười sắp xong. Một tháng nữa, đạt Hợp Châm, mười châm dung hợp, viên mãn tầng hai, chiến lực tăng gấp đôi!” Hắn quy đổi 300 điểm cống hiến thành 30 linh thạch, cẩn thận cất giữ: “Tu vi chưa tăng, giữ lại để sửa kiếm và mở Bản đồ Hắc Ám! Kiếm Ý cấp ba, cần gấp!” Hắn tự nhủ: “Thoát lực mới, viên sao đỏ quậy! Cái Nhiếp hết rồi, giờ pháp bảo lại troll!” Hai mươi ngày trôi qua nhanh chóng, Huỳnh Thắng luyện ngự chín châm, linh khí trong cơ thể hóa thành những sợi tơ tinh thuần, Kiếm Ý cấp hai ngày càng sắc bén. Ngày khởi hành đến, Khoái Kiếm gõ cửa, áo đỏ mới tinh, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng đeo sau lưng, giọng nói hào sảng: “Sư đệ, đi thôi! Đại hội đang chờ!” Hắn bước ra, áo vàng sạch sẽ, tóc buộc cao, khuôn mặt tuấn tú, ôm quyền: “Huynh, đi nào!” Cả hai cùng rời phòng, phía trước là Ly Lan, áo lụa tím khói, tóc buộc ngọc, môi đỏ, làn da trắng mịn, đôi mắt long lanh như biết nói, dáng vẻ yêu kiều, đẹp tựa tiên nữ. Nàng mỉm cười, giọng nói ngọt ngào: “Hai sư huynh, lâu không gặp! Muội chờ để đi cùng cho vui!” Nàng quăng ánh mắt dễ thương với Khoái Kiếm, nhưng liếc Huỳnh Thắng như viên đạn, ánh mắt sắc lạnh. Hắn nổi da gà, tự nhủ: “Mẹ, mắt gì mà giết người? Lại đắc tội Ly muội rồi!” Khoái Kiếm cười rạng rỡ, ánh mắt lướt từ trên xuống, giọng nói trêu chọc: “Còn gì bằng! Đi thôi, Ly muội!” Nàng đỏ mặt, quay đi: “Nhanh lên, gần đến giờ rồi!” Hắn tranh thủ bước lên trước, ánh mắt thoáng lo lắng. Khoái Kiếm nháy mắt, truyền âm: “Ly muội, càng ngày càng chắc chắn!” Hắn gật đầu, cười ha hả, bám theo. Hắn tự nhủ: “Ly muội đẹp thật, nhưng máu điên, không dám đụng! Bản đồ Hắc Ám, Kiếm Ý cấp ba, ta tới!” Trong khuôn viên tông môn, cờ lụa bay phấp phới, các đệ tử tụ tập đông đúc, miệng đồng thanh chúc may mắn, không khí rộn ràng. Mông Cổ, Thẩm Du, và một trung niên áo xám, cao to, đầu trọc, ánh mắt sắc bén, đứng chờ. Tri Thức, dáng gầy, áo xám, đôi mắt như dao, thần thái trầm tĩnh; Yến Trang, áo lam, song kiếm đeo bên hông, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất sắc bén, đứng cạnh. Mông Cổ giọng nói trầm ổn: “Mười lăm ngày để đến đại hội, đường đi nguy hiểm. Ta, Thẩm trưởng lão, và hai đệ tử phục vụ sẽ hộ tống. Thắp hương ở nhà thờ tổ trước, rồi lên đường! Phi hành thú đã chờ sẵn ngoài kia!” Sau khi thắp hương tại nhà thờ tổ, cả nhóm ra một khu đất trống rộng lớn. Trùng Vân Phi Tước, to như voi, lông xanh lấp lánh, đôi cánh rộng lớn, đôi mắt đỏ rực toát lên uy áp Kết Đan, đứng sừng sững, không thua kém Bạch Tước Vĩ Mô, tốc độ nhanh hơn nhiều. Trung niên áo xám, cơ bắp cuồn cuộn, giọng nói trầm thấp: “Lên đi, xuất phát!” Mông Cổ gật đầu. Bỗng nhiên, Huỳnh Thắng cảm nhận thoát lực mới tái phát, chân tê dại, lập tức truyền âm: “Khoái huynh, đệ tê chân, đưa lên giúp nhé!” Hắn ôm eo Khoái Kiếm, phi thân lên lưng phi hành thú. Khán giả ánh mắt sốc, Ly Lan trợn mắt: “Biến thái, dám ôm huynh?” Trung niên áo xám nhíu mày, nhưng im lặng. Khoái Kiếm truyền âm: “Đệ ổn không?” Hắn lắc đầu, tự nhủ: “Thoát lực, sao đỏ troll! May Mắn 86,400, mà xui thế?” Phi hành thú vỗ cánh, bay vút lên trời, hành trình đến đại hội võ đài liên tông môn chính thức bắt đầu.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang