Vô Địch Thần May

Chương 41 : Bí Mật Kim Vọng Cổ

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 09:51 11-12-2019

.
Trên lưng Trùng Vân Phi Tước, bộ lông xanh lấp lánh ánh sáng, đôi cánh rộng lớn che khuất cả mây trời, nhóm người ngồi thiền trong không gian yên tĩnh, ít ai lên tiếng. Huỳnh Thắng, áo vàng, tóc buộc cao, khuôn mặt tuấn tú, nhắm mắt, vận Hóa Thân Thần Châm, kim đan trong cơ thể ánh lên màu vàng óng, rung động nhè nhẹ. Hắn tự nhủ: “Kiếm Ý cấp ba, tu vi Kết Đan, vừa mở Bản đồ Hắc Ám! Ngự được chín châm, sắp đạt Hợp Châm, đại hội võ đài lần này, ta đến rồi!” Bên cạnh, Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt long lanh như biết nói, ngồi thiền cạnh Khoái Kiếm, áo đỏ, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng đeo sau lưng, ánh mắt sáng ngời. Yến Trang, áo lam, song kiếm đeo bên hông, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất sắc bén, ngồi im lặng. Tri Thức, áo xám, đôi mắt sắc như dao, thần thái trầm tĩnh, không nói một lời. Mông Cổ, Thẩm Du, và một trung niên áo xám, cao to, đầu trọc, ánh mắt nghiêm nghị, cũng giữ im lặng, ánh mắt dõi về phía trước. Bốn ngày trôi qua, Trùng Vân Phi Tước đáp xuống Thương Lang Thành, một tòa thành rộng lớn, tường đá khắc trận pháp bảo vệ, nằm trong Quốc Nam Hà, gần biên giới. Đám đông thương lái và khách vãng lai vây quanh, ánh mắt ngưỡng mộ: “Trùng Vân Phi Tước, phi thú cấp Kết Đan! Tông môn lớn đến rồi!” Trung niên áo xám, cơ bắp cuồn cuộn, giọng nói trầm thấp: “Tham quan tự do, sáng mai khởi hành!” Mông Cổ gật đầu, ánh mắt sắc bén: “Thuê nhà nghỉ, tham quan thành, nhưng đừng gây chuyện!” Nhà nghỉ nhanh chóng được thuê, phòng gỗ thơm ngát, trận pháp bảo vệ bao quanh, không gian yên tĩnh. Mọi người tản ra khám phá thành, ánh mắt háo hức. Huỳnh Thắng, áo vàng tung bay, quyết định đi một mình, lòng tràn đầy hào hứng: “Thương Lang Thành, náo nhiệt thật! Biết đâu tìm được manh mối Bản đồ Hắc Ám!” Hắn dừng chân trước Kim Vọng Cổ, một cửa hàng đồ cổ sang trọng, lầu ba tầng, ngói vàng rực rỡ, cột khắc rồng tinh xảo, khách ra vào tấp nập, không khí tràn ngập linh khí. Hắn tự nhủ: “Bảo vật cổ ở đây, may mắn kiếm được món hời, mở Bản đồ Hắc Ám!” Hắn bước vào, không khí bên trong đậm linh khí, ánh sáng từ những viên ngọc phát quang lấp lánh, tạo cảm giác huyền ảo. Tầng một, khách chen chúc trao đổi bảo vật, tiếng ồn ào vang lên không ngớt. Tầng hai trưng bày đồ cổ: kiếm Địa giai, bình ngọc, giá thấp nhất cũng 50 linh thạch. Hắn lắc đầu, tự nhủ: “Trên răng dưới một rổ củ từ! Nghèo thế này, mua nổi đâu!” Hắn tiếp tục lên tầng ba, không gian rộng lớn nhưng bảo vật thưa thớt, một đám đông tụ tập, thảo luận sôi nổi, ánh mắt háo hức. Hắn tò mò, tiến đến hỏi một tiểu cô nương áo vàng, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt sáng ngời, giọng nói ngọt ngào: “Cô nương, sao đông thế?” Nàng mỉm cười: “Ba bảo vật chưa định giá, ai đoán đúng công dụng, thưởng mỗi món 100 linh thạch!” Hắn ánh mắt sáng ngời, nuốt nước miếng: “300 linh thạch? Bỏ sao nổi!” Hắn len vào đám đông, ánh mắt tập trung quan sát ba bảo vật: Khuynh Nhĩ Tì Bà, gỗ óng ánh, hào quang ôn nhuận, dây đàn lấp lánh; Bình Trà Ngọc, sáng bóng, lơ lửng giữa không trung, tỏa linh khí tinh thuần; và đôi Giày Trắng, ánh vàng nhàn nhạt, nhẹ tựa mây. Hắn vận Vô Thiên Nhãn, đầu bỗng nhói đau, tinh thần lực hao hụt: “Ba bảo vật, đều là Địa giai, hao tinh thần thật! Vô Thiên Nhãn, theo ta đến đỉnh cao!” Thông tin hiện lên trong Thức Hải: “Khuynh Nhĩ Tì Bà, vũ khí công kích, chữa linh hồn tổn thương, hệ mộc, nhưng linh tính đã tổn hại. Bình Trà Ngọc, chứa linh khí, tăng tốc tu luyện. Giày Trắng, tăng tốc độ, ẩn khí.” Hắn tự nhủ: “Tì Bà bá nhất, nhưng linh tính hỏng! 300 linh thạch, đủ sửa Bảo Ngọc Ngư Kiếm, luyện Kiếm Ý cấp ba, mở Bản đồ Hắc Ám!” Hắn tìm tiểu cô nương áo vàng, giọng nói chắc chắn: “Ta muốn giải đáp!” Nàng gật đầu, ánh mắt không ngạc nhiên: “Theo ta gặp quản gia. Nhưng công tử biết không, nói sai sẽ mất 10 linh thạch mỗi lần!” Hắn mỉm cười: “Cảm ơn cô nương nhắc nhở, dẫn đường đi!” Nàng đưa hắn vào một căn phòng rộng, bàn ghế khắc rồng tinh xảo, hương trà thoang thoảng trong không khí. Nàng mời hắn ngồi, rót trà, sau đó rời đi báo quản gia. Một trung niên mặt tròn, áo gấm, ánh mắt hiền hậu, bước vào, ôm quyền: “Công tử, muốn đoán bảo vật nào? Nói thẳng, nếu đúng, hậu tạ sẽ không thiếu!” Hắn đáp lễ, giọng nói khiêm tốn: “Tại hạ ít học, may mắn nhận biết ba món. Khuynh Nhĩ Tì Bà, vũ khí công kích, có thể chữa linh hồn tổn thương, chế từ Cao Ngân mộc ngàn năm, dây Thiết Tinh Vân khó đứt, hệ mộc, hợp với người tu mộc, ôn dưỡng suối nước, kéo dài tuổi thọ, nhưng linh tính đã tổn hại. Bình Trà Ngọc, chứa linh khí, tăng tốc tu luyện, lơ lửng nhờ trận pháp nội tại. Giày Trắng, tăng tốc độ, ẩn khí, nhẹ như mây, phù hợp thân pháp.” Hắn nói vừa đủ, giấu đi chi tiết chế tác và tối ưu hóa, tự nhủ: “Nói hết, lộ Vô Thiên Nhãn mất! Kiếm Ý cấp ba, 300 linh thạch, ta tới!” Trung niên mặt tròn ánh mắt bán tín bán nghi, mỉm cười: “Công tử chờ, ta đi kiểm chứng!” Nửa nén hương sau, hắn quay lại, giọng nói niềm nở: “Công tử quý danh? Đánh giá đúng cả ba món!” Hắn gật đầu, ánh mắt khiêm tốn: “Tại hạ chỉ là khách vãng lai, không đáng nhắc. Có thể đi chưa? Ta có việc gấp!” Trung niên hiểu ý, đưa một túi giới chỉ: “300 linh thạch hậu tạ! Nếu rảnh, mời công tử làm khách quý Kim Vọng Cổ!” Hắn nhận lấy, lòng vui như trúng số: “Nghèo hóa giàu! Linh thạch này, sửa kiếm, luyện Hợp Châm, mở Bản đồ Hắc Ám!” Hắn rời đi, tự nhủ: “Thoát lực mới, sao đỏ quậy, may mà không xui lúc đoán!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang