Vô Địch Thần May
Chương 42 : Drama Thương Lang Thành
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 09:51 11-12-2019
.
Huỳnh Thắng rời khỏi Kim Vọng Cổ, tay nắm túi giới chỉ chứa 300 linh thạch, lòng tràn đầy niềm vui như vừa trúng số: “Nghèo hóa giàu! Linh thạch này đủ sửa Bảo Ngọc Ngư Kiếm, luyện Hợp Châm, nâng Kiếm Ý lên cấp ba, mở Bản đồ Hắc Ám!” Hắn hành lễ cáo từ trung niên mặt tròn, áo vàng tung bay, khuôn mặt tuấn tú, vội vàng quay về nhà nghỉ, ánh mắt sáng ngời. Hắn tự nhủ: “Kiếm Ý cấp ba, tu vi Kết Đan, đây là chìa khóa mở kho báu! Hỗn Thiên Hồn, Khuynh Nhĩ Tì Bà, ký hiệu giống Bản đồ Hắc Ám, ta phải luyện cấp ba gấp!”
Gần đến nhà nghỉ, hắn nghe tiếng ồn ào, giọng nói quen thuộc của Ly Lan, áo lụa tím, mái tóc rối bời, đôi mắt bốc lửa, quát lớn: “Ta không lấy cắp Mộng Ảo Ngọc! Tránh ra, nếu không đừng trách!” Hắn lập tức lướt tới, ánh mắt sắc bén, nhìn thấy hai thanh niên da ngâm, khuôn mặt tam giác, áo đen, tu vi Kết Đan sơ kỳ, chặn nàng ở cả phía trước và phía sau. Một công tử áo trắng, Bạch Dương, khuôn mặt tuấn tú nhưng ánh mắt đểu cáng, tay cầm quạt ngọc, nở nụ cười nham hiểm: “Không lấy, vậy sao ngọc lại ở trong túi của nàng?” Hắn vung quạt, ánh mắt lóe lên dục vọng không che giấu. Đám đông xung quanh xì xào bàn tán: “Bạch Dương, con út của thành chủ Bạch Đằng, chuyên làm nhục con gái! Tiểu thư này, tiêu rồi!” Hắn tự nhủ: “Công tử rác rưởi, dám vu oan Ly muội?”
Hắn rẽ đám đông, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Ly Lan, rồi quay sang Bạch Dương, giọng nói trầm ổn: “Công tử, Mộng Ảo Ngọc quý giá thế nào mà sư muội ta phải cắp?” Bạch Dương nheo mắt, đánh giá hắn từ đầu đến chân, nở nụ cười mỉa: “Sư huynh của nàng? Mọi người ở đây đều chứng kiến, nàng lấy ngọc của ta! Mộng Ảo Ngọc, tĩnh dưỡng tinh thần, xua quỷ ma!” Hắn giơ lên một viên ngọc tím, sương mỏng lượn lờ, tỏa ra linh khí tinh thuần. Huỳnh Thắng vận Vô Thiên Nhãn, đầu bỗng nhói đau, tinh thần lực hao hụt: “Tinh Hạch Ảo Cẩu Tinh, Ma thú hiếm, không tĩnh dưỡng tinh thần, hao tinh thần thật! Vô Thiên Nhãn, theo ta đến đỉnh cao!” Hắn cười khẩy, giọng nói điềm tĩnh: “Ngọc của công tử chẳng thần kỳ gì, chỉ là Tinh Hạch Ảo Cẩu Tinh, Ma thú tu luyện lâu năm!”
Bạch Dương giật mình, ánh mắt lóe lên kinh ngạc, tự nhủ: “Hắn biết Ảo Cẩu Tinh? Cần Nguyên Anh mới giết được, sao tên này rõ thế?” Hắn gằn giọng: “Nói bậy! Nếu chứng minh được, ta bỏ qua, tặng luôn ngọc cho ngươi! Nếu không, ta sẽ đưa tiểu thư này về thành xét xử!” Hắn liếc Ly Lan, ánh mắt lộ rõ dục vọng trần trụi. Nàng run rẩy, nhưng đôi mắt trừng lớn, sát khí bùng lên, sẵn sàng chiến đấu. Huỳnh Thắng mỉm cười, giọng nói từ tốn: “Ảo Cẩu Tinh thuộc tính Âm, sợ dương. Công tử lấy hai linh thạch dương, đặt gần viên ngọc, sẽ thấy ngay.”
Bạch Dương ánh mắt bán tín bán nghi, nhưng vẫn làm theo, lấy hai linh thạch dương đặt cạnh viên ngọc. Lập tức, hai linh thạch bốc khói, tan biến, viên ngọc tím nhạt dần, nhỏ lại, lộ ra khí âm u lạnh lẽo. Đám đông trầm trồ: “Tinh Hạch Ảo Cẩu Tinh thật! Bạch Dương vu oan!” Hắn mặt đỏ như đít khỉ, quát lớn: “Ngươi phá ngọc của ta! Bây, bắt cả hai về thành!” Hai thanh niên da ngâm lập tức lao tới, ánh mắt hung tợn. Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên: “Đủ rồi! Về phòng, tự kiểm điểm, không có phép ta, cấm ra ngoài!” Bạch Đằng, một trung niên cao to, râu quai nón, áo đỏ, cưỡi thú sư tử, uy áp Nguyên Anh lan tỏa, khiến đám đông run rẩy.
Mọi người đồng loạt hành lễ: “Kính chào thành chủ!” Huỳnh Thắng và Ly Lan cũng gật đầu chào. Bạch Đằng liếc qua Ly Lan, rồi nhìn Huỳnh Thắng, ánh mắt đánh giá, giọng nói trầm thấp: “Hổ thẹn thật, ta sẽ dạy dỗ nó! Hai vị là đệ tử Nam Việt Hải Tông?” Hắn ôm quyền, giọng nói điềm tĩnh: “Vâng, tại hạ Huỳnh Thắng, xin chỉ dạy!” Bạch Đằng cười lớn: “Ngưỡng mộ Quý tông lâu nay! Khi khác, ta sẽ mời hai vị làm khách. Có việc, cáo từ!” Hắn thúc thú, phi thân biến mất, dáng vẻ uy nghiêm. Hắn liếc Ly Lan, không nói gì, quay về nhà nghỉ. Nàng ánh mắt tức giận, nhưng vẫn theo sau, tự nhủ: “Biến thái, cứu ta mà lạnh lùng thế!” Hắn tự nhủ: “Ly muội, cảm ơn sau cũng được! Bản đồ Hắc Ám, Kiếm Ý cấp ba, ta tới!”
Về đến phòng ngọc, không gian yên tĩnh, linh khí sương mờ lượn lờ, Huỳnh Thắng lấy ra 300 linh thạch, ánh mắt sáng ngời: “Tu vi Kết Đan Hậu Kỳ, Kiếm Ý cấp ba, mở Bản đồ Hắc Ám! Hấp thu hết, lên luôn!” Hắn vận Hóa Thân Thần Châm, linh thạch vỡ vụn, năng lượng tinh thuần tràn vào đan điền, kim đan rung động mạnh mẽ, đau xé lan khắp cơ thể. Tu vi tăng nhanh như bàn thờ: Kết Đan Trung Kỳ, Trung Kỳ đỉnh phong, Hậu Kỳ, Hậu Kỳ đỉnh phong! “Hô!” Hắn thở ra một ngụm trọc khí, kim đan trong cơ thể to như hột nhãn, vàng rực, tỏa hào quang rực rỡ. Còn lại 20 linh thạch, hắn ánh mắt đau lòng, nhưng cười lớn: “Sức Mạnh 144,000, Hộ Thể 50,400, Trí Tuệ 33,840, May Mắn 273,000! Gấp trăm lần cùng cấp, thiên tài cũng thua! Kiếm Ý cấp ba, Bản đồ Hắc Ám, ta tới!” Hắn tự nhủ: “Thoát lực mới, sao đỏ quậy, may không xui lúc đấu Bạch Dương!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện