Vô Địch Thần May

Chương 43 : Thiên Địa Tông Căng Thẳng

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 08:23 13-12-2019

.
Sáng sớm tại Thương Lang Thành, không khí trong lành, ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua những tán cây, nhóm người Nam Việt Hải Tông tụ tập, chuẩn bị lên đường. Trùng Vân Phi Tước, bộ lông xanh lấp lánh ánh sáng, đôi cánh rộng lớn che khuất cả mây trời, đứng sừng sững, khí thế uy áp lan tỏa. Huỳnh Thắng, áo vàng tung bay, khuôn mặt tuấn tú, tóc buộc cao, ngồi thiền trên lưng phi thú, kim đan trong cơ thể rung động nhè nhẹ, ánh lên màu vàng óng. Hắn tự nhủ: “Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong, Kiếm Ý cấp ba, mở Bản đồ Hắc Ám! Đại hội võ đài lần này, ta phải vào top năm, lấy bí kíp Thiên giai, phá trận pháp kho báu!” Bên cạnh, Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt long lanh như biết nói, ngồi thiền cạnh Khoái Kiếm, áo đỏ, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng đeo sau lưng, ánh mắt sáng ngời. Yến Trang, áo lam, song kiếm đeo bên hông, khuôn mặt lạnh lùng, sát khí nhè nhẹ lan tỏa. Tri Thức, áo xám, đôi mắt sắc như dao, thần thái trầm tĩnh, không nói một lời. Mông Cổ, râu bạc, áo đen, uy áp Nguyên Anh lan tỏa, cùng Thẩm Du, tóc bạc, áo xanh, và một trung niên áo xám, đầu trọc, ánh mắt nghiêm nghị, giữ im lặng, ánh mắt dõi về phía trước. Mười ngày trôi qua, phi thú băng qua những dãy núi hùng vĩ, rừng rậm bạt ngàn, dần đến đích. Huỳnh Thắng mở mắt, ánh mắt sắc bén, phát hiện hai phi hành thú khổng lồ phía trước, to gấp đôi Trùng Vân Phi Tước, bộ lông đen bóng, đôi cánh đỏ rực, uy áp Kết Đan Hậu Kỳ tỏa ra mạnh mẽ. Những người trên phi thú mặc đồng phục, hắn nhận ra ngay: “Phong Lân Tông và Hắc Hùng Tông, ngũ tinh tông môn, ngang với Nam Việt Hải Tông!” Mười phút sau, Mông Cổ đứng dậy, giọng nói trầm thấp: “Ngồi yên, không ra ngoài!” Ông bước ra mũi phi thú, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn xa, dáng vẻ như không để ý đến hai phi hành thú kia. Hai tiếng quát lớn từ phía phi hành thú đối diện vang lên: “Mông đạo hữu, lâu không gặp! Đại hội lần này, cố gắng vào vòng trong nhé!” Mông Cổ ánh mắt tức giận, nhưng cố áp chế, nở nụ cười đáp lại: “Ta vẫn khỏe, Thanh đạo hữu, Trương đạo hữu, hạnh ngộ!” Thanh trưởng lão, áo lam, tóc trắng, đôi mắt gian xảo; Trương trưởng lão, áo đen, khuôn mặt gầy gò, nở nụ cười đểu cáng, đồng thời vận linh thức dò xét Trùng Vân Phi Tước. Thanh trưởng lão giọng nói trào phúng: “Đội hình mới thế này, chắc có thiên tài nổi bật? Hâm mộ thật, nhưng sợ lại bị loại từ vòng gửi xe!” Mông Cổ sắc mặt tối lại, cười khẩy: “Cảm ơn quan tâm! Đệ tử quý tông vẫn như cũ, lọt top năm chưa, hay vẫn đứng thứ mười như xưa?” Hai lão hừ lạnh: “Đi trước đây, Mông đạo hữu cứ từ từ! Cáo biệt!” Hai phi hành thú gầm lên, bộ lông đen rung động, đôi cánh đỏ lóe sáng, bay vút đi, để lại luồng khí xoáy mạnh mẽ. Thẩm Du bước ra, ánh mắt trầm ổn: “Đại trưởng lão, bớt giận! Trước đây tông ta luôn lót đường, nhưng năm nay, biến động lớn!” Mông Cổ ánh mắt suy tư, rồi mỉm cười rạng rỡ: “Đúng thế! Với Huỳnh Thắng, Kiếm Ý cấp hai, tu vi Kết Đan Hậu Kỳ, ta sẽ khác hai năm trước! Vào nghỉ thôi, sắp đến rồi!” Cả hai trở vào khoang, mọi người tiếp tục ngồi thiền, như không nghe thấy gì. Hắn tự nhủ: “Phong Lân Tông, Hắc Hùng Tông, khinh tông ta? Đại hội lần này, ta cho các ngươi biết mặt! Kiếm Ý cấp ba, Bản đồ Hắc Ám, ta tới!” Một ngày sau, Trùng Vân Phi Tước đáp xuống Thiên Địa Tông, một tông môn nằm tựa lưng vào núi, phía trước có dòng sông nhỏ bao quanh, phong thủy tuyệt hảo, linh khí đậm đặc. Kiến trúc nguy nga, lầu ngọc cao vút, cột rồng chạm khắc tinh xảo, trận pháp lấp lánh ánh sáng, linh khí hóa thành sương mù lượn lờ, vượt xa Nam Việt Hải Tông vạn lần. Hắn ánh mắt kinh ngạc, lắc đầu: “Tông ta như chó, Thiên Địa Tông như sư tử! Cùng ngũ tinh, mà chênh lệch thế này!” Hắn vận Vô Thiên Nhãn, đầu bỗng nhói đau: “Trận pháp tông môn, Địa giai, hao tinh thần thật! Vô Thiên Nhãn, theo ta đến đỉnh cao!” Hắn tự nhủ: “Phong thủy, trận pháp, giống kho Bản đồ Hắc Ám! Kiếm Ý cấp ba, tu vi Kết Đan, ta phá được!” Mọi người xuống phi hành thú, theo Mông Cổ vào sảnh tiếp đón, một lầu vàng rực rỡ, ngói phượng đỏ tươi, hương trầm thoang thoảng trong không khí. Hai đại đệ tử của Thiên Địa Tông bước ra nghênh đón: một nam đệ tử, điển trai, áo trắng, khuôn mặt sáng sủa, tu vi Kết Đan sơ kỳ; một nữ đệ tử, áo xanh, ánh mắt sắc bén, im lặng không nói. Sắc mặt mọi người trong nhóm Nam Việt Hải Tông tối lại, ba trưởng lão ánh mắt tức giận. Thẩm Du tiến lên, giọng nói lạnh lùng: “Chỉ có hai đệ tử? Trưởng lão đâu?” Nam đệ tử ôm quyền, giọng nói lễ phép: “Dạ, các trưởng lão bận đón khách quý, sai hai đệ tử tiếp đón, mong quý khách thứ lỗi!” Thẩm Du nheo mắt: “Khách quý nào mà cả tông chuẩn bị?” Nam đệ tử đáp: “Băng Sơn Tông, đến tham quan, giao lưu nhân dịp đại hội!” Mọi người ánh mắt giật mình, trừ Huỳnh Thắng, vẫn bình thản, tự nhủ: “Băng Sơn Tông là con khỉ gì? Đại hội lần này, ta troll hết!” Thẩm Du ánh mắt bình tĩnh: “Vậy không trách được. Dẫn chúng ta đến phòng nghỉ!” Hai đệ tử gật đầu, dẫn đường qua đại sảnh nguy nga, dọc theo lối đá tinh xảo, hai bên là hoa viên với thực vật tươi tốt, linh khí tràn ngập, không gian như chốn tiên cảnh. Mười lăm phút sau, họ đến một khuôn viên rộng lớn, nhưng dãy phòng gỗ chỉ đơn giản, tương tự phòng nội môn của Nam Việt Hải Tông, không chút xa hoa. Nam đệ tử giọng nói nhẹ nhàng: “Quý khách chọn phòng tùy ý!” Sắc mặt mọi người trong nhóm tối lại, Thẩm Du định chất vấn, nhưng Mông Cổ giơ tay ngăn, cảm ơn hai đệ tử, chọn phòng đầu tiên, bước vào. Hắn tự nhủ: “Thiên Địa Tông, khinh tông ta! Đại hội lần này, ta cho các ngươi biết mặt! Kiếm Ý cấp ba, Bản đồ Hắc Ám, ta tới!” Mọi người tản ra, chọn phòng, lòng vừa phấn khởi vừa xen lẫn tức giận.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang