Vô Địch Thần May
Chương 47 : Khai Mạc Đại Hội
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 10:34 14-12-2019
.
Đêm khuya tại Thiên Địa Tông, ánh trăng treo cao, gió mát lạnh thổi qua khuôn viên, mang theo hương hoa thoang thoảng. Huỳnh Thắng, áo vàng tung bay, khuôn mặt tuấn tú, tóc buộc cao, rời khỏi buổi luận võ trà đạo, bước về căn phòng gỗ đơn giản. Hắn tự nhủ: “Trà đạo nhạt nhẽo, toàn khoe khoang! Ngồi nghe mà chán. Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm thức ba, top ba chắc chắn!” Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa, hắn mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt thoáng lo lắng: “Linh hồn mới hồi hơn nửa, chậm thật! Không có đan dược, đại hội hôm nay, nguy to!” Hắn thay một bộ áo vàng mới, bước ra ngoài, tự nhủ: “Linh hồn ta hồi phục nhanh hơn người cả tháng, mà vẫn chậm! Thoát lực mới, sao đỏ quậy, đừng xui lúc đấu!”
Hắn tập hợp cùng nhóm Nam Việt Hải Tông, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh. Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt long lanh, ánh nhìn lo âu; Khoái Kiếm, áo đỏ, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng đeo sau lưng, dáng vẻ trầm tĩnh; Yến Trang, áo lam, song kiếm bên hông, khuôn mặt lạnh lùng; Tri Thức, áo xám, đôi mắt sắc như dao, thần thái điềm tĩnh. Mông Cổ, râu bạc, áo đen, uy áp Nguyên Anh lan tỏa; Thẩm Du, tóc bạc, áo xanh; và Lân trưởng lão, áo xám, đầu trọc, ánh mắt nghiêm nghị, đứng chờ. Hai đại đệ tử Thiên Địa Tông, áo trắng, dẫn nhóm đến Hội sảnh, cách một nén hương đường. Hội sảnh là một vòng tròn khổng lồ, làm từ đá cổ kiên cố, không khí tĩnh lặng nhưng ngột ngạt, khí thế mạnh mẽ tựa như sân bóng ở Trái Đất. Hắn tự nhủ: “Khí thế bá đạo, đè tâm cảnh! Kiếm Ý tầng hai, ta trụ được!”
Nhóm ngồi vào khu vực tông môn, ghế ngọc được xếp gần Khoái Hổ Tông, Hắc Hùng Tông, Phong Lân Tông, và Thiên Địa Tông. Khán đài chật kín người, các đệ tử Thiên Địa Tông đồng thanh hô vang: “Thiên Địa vô địch!” Tiếng reo hò át cả áp lực vô hình, khiến không gian rung chuyển. Mông Cổ ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói trầm ổn trấn an: “Bình tâm, cháy hết mình!” Hắn vận Vô Thiên Nhãn, đầu bỗng nhói đau: “Hội sảnh này, trận pháp Địa giai, hao tinh thần thật! Vô Thiên Nhãn, theo ta đến đỉnh cao!” Hắn tự nhủ: “Linh hồn yếu, không dùng Hỗn Thiên Hồn, Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm là đủ!”
Giọng nói uy nghiêm của Mẫn Nhan, thượng trưởng lão Thiên Địa Tông, áo tím, râu trắng, uy áp Nguyên Anh lan tỏa, vang lên: “Kính chào các hảo hữu, ta là Mẫn Nhan, tuyên bố Đại hội võ chính thức khai mạc!” Khán đài vỗ tay ầm ầm, rồi nhanh chóng im lặng. Mẫn Nhan tiếp tục: “Đặc biệt, lần này có Băng Sơn Tông tham gia, quy định và phần thưởng thay đổi lớn!” Ông đọc quy định mới, giọng nói êm tai nhưng rõ ràng, như vang vọng bên tai mỗi người. Hắn ánh mắt thản nhiên, tự nhủ: “Quy định mới, khó hơn, phần thưởng gấp ba, top ba là của ta!” Các trưởng lão khác, sắc mặt âm trầm, nở nụ cười gượng, tự nhủ: “Lão hồ ly Thiên Địa Tông, thay đổi vì Băng Sơn Tông!” Mẫn Nhan không để ý đến phản ứng, quát lớn: “Đại hội bắt đầu!”
Mông Cổ tập hợp năm đệ tử, giọng nói ân cần: “Quy định mới, thua vòng loại là loại ngay! Chỉ có một cơ hội, cháy hết mình, thắng thua không quan trọng!” Mọi người ánh mắt rực cháy nhiệt huyết, đồng thanh: “Cháy hết mình!” Mông Cổ gật đầu, ánh mắt thoáng liếc Huỳnh Thắng, nhưng phát hiện hắn đã biến mất, nhanh chóng lên bốc thăm. Hắn tự nhủ: “Nhanh tay, troll trước!” Các đệ tử tông môn khác ánh mắt sốc, lần lượt bước lên bốc thăm. Mẫn Nhan đọc danh sách đấu: “Ly Lan đấu với Trung Hiển, Khoái Kiếm đấu với Nguyệt Vân, Khả Vy đấu với Phan Nam… Huỳnh Thắng đấu với Tịnh Thân!” Kẻ buồn, người lo, ánh mắt căng thẳng khi gặp đối thủ mạnh.
Mông Cổ thở dài: “Ý trời, thua chắc!” Ly Lan và Khoái Kiếm nhìn nhau, ánh mắt lo lắng, rồi liếc sang Huỳnh Thắng, thấy hắn đang ngồi thiền trên ghế chờ, dáng vẻ bình thản. Cả hai bước đến, ngồi cạnh, nhắm mắt định thần. Mẫn Nhan quát lớn: “Khoái Kiếm, Ly Lan, Trung Hiển… lên võ đài!” Cả hai hít sâu, đứng dậy, ánh mắt kiên định. Ly Lan giọng nói nhắc nhở: “Sư huynh, cẩn thận! Nguyệt Vân của Băng Sơn Tông, nhìn hiền nhưng tàn nhẫn!” Khoái Kiếm gật đầu: “Ta biết! Muội cũng cẩn thận, Trung Hiển của Thiên Địa Tông, xếp thứ chín năm trước, rất nguy hiểm!” Cả hai tách ra, bước lên võ đài.
Khoái Kiếm lên võ đài, đối diện là Nguyệt Vân, áo lam, mái tóc mượt như mây, khuôn mặt trầm tĩnh, nhan sắc chín điểm, khí thế sắc bén như kiếm tuốt vỏ. Khoái Kiếm, áo đỏ, thanh kiếm khắc phượng đeo sau lưng, lông tơ dựng đứng, tự nhủ: “Kiếm Ý tầng hai đỉnh phong, hơn ta, ngang huynh Thắng!” Hắn hành lễ, giọng nói trầm ổn: “Xin chỉ giáo!” Nàng đáp lễ, trọng tài quát lớn: “Bắt đầu!” Hắn vận linh lực, thanh kiếm sáng lên ánh vàng chói, niệm pháp quyết, xuất chiêu Phong Lôi Nhất Kích: ba kiếm khí hình bán nguyệt, khóa chặt đường, lao tới nhanh như điện. Nguyệt Vân ánh mắt bình tĩnh, niệm pháp quyết, thanh kiếm lóe sáng, vô vàn kiếm khí cô đặc thành hư ảnh kiếm, bắn thẳng về phía Khoái Kiếm.
“Ầm!” Kiếm khí va chạm, tiếng nổ chói tai vang lên, bụi mù bốc cao. Ba kiếm khí bán nguyệt tan biến, hư ảnh kiếm của Nguyệt Vân yếu đi, nhưng vẫn lao tới. Khoái Kiếm vận kiếm chắn, “ầm” một tiếng, bụi bay mịt mù, máu rỉ ra từ khóe miệng. Hắn tự nhủ: “Hảo kiếm, nhưng chưa đủ!” Khán đài reo hò, hắn lùi lại, lau máu, cười lớn: “Chưa thua!” Hắn vận linh lực đến cực hạn, thả Kiếm Ý tầng một đỉnh phong, phong nhuận hai mét, ngàn mũi kiếm uy áp tinh thần lan tỏa. Nguyệt Vân ánh mắt ngạc nhiên, thả Kiếm Ý tầng hai đỉnh phong, kiếm khí mạnh mẽ, áp chế phong nhuận của Khoái Kiếm. Một đại trưởng lão trên khán đài than thở: “Kiếm Ý tầng hai đỉnh phong, hiếm thấy! Tiểu tử này xui rồi, không nhận thua, nàng xuất kiếm, kết hợp Kiếm Ý, khủng bố thật!”
Hắn, ngồi trên ghế chờ, mở mắt, thở dài, rồi tiếp tục nhắm mắt thiền, tự nhủ: “Tông ta, thua chắc! Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm thức ba, linh hồn yếu, nhưng vẫn troll được!” Một giọng nói mỉa mai vang lên: “Tông yếu, nhận thua đi, khỏi mất mặt!” Tịnh Thân, Hắc Hùng Tông, áo đen, khuôn mặt gầy gò, tu vi Kết Đan Trung Kỳ, nở nụ cười đểu cáng. Hắn liếc qua, vận Kiếm Ý tầng hai, kiếm khí “xoẹt” một tiếng, gọt phẳng tóc Tịnh Thân, nhanh hơn chớp. Tịnh Thân hoảng loạn, mồ hôi tuôn rơi, vội vã lủi mất, ánh mắt kinh hoàng. Hắn tự nhủ: “Troll nhẹ thôi, đừng chọc ta! Kiếm Ý tầng hai, Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm, top ba chắc chắn!” Hắn tự nhủ: “Thoát lực mới, sao đỏ quậy, may không xui lúc gọt đầu!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện