Vô Địch Thần May
Chương 49 : Ngự Châm Bí Mật
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 14:57 16-12-2019
.
Sau khi giành chiến thắng trước Tịnh Thân tại Hội sảnh Thiên Địa Tông, Huỳnh Thắng, áo vàng tung bay, khuôn mặt tuấn tú, không vội trở về phòng, mà lặng lẽ chờ mọi người rời đi. Khi không gian dần vắng lặng, hắn lén bước đến phòng của Ly Lan. Nàng, áo lụa tím, mái tóc rối bời, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể đầy thương tích sau trận đấu, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy hắn, giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn mời vào: “Sư huynh, khuya rồi, sao đến đây?” Hắn giọng nói nghiêm túc: “Muội bị thương nặng, dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng hồi phục sẽ rất lâu nếu không có thiên tài địa bảo. Ta giúp muội, nhưng phải giữ bí mật!” Nàng ánh mắt sốc: “Huynh có thuốc tốt sao?” Hắn mỉm cười tự tin: “Không có thuốc, nhưng ta có ngự châm gia truyền dòng họ, giúp hồi phục nhanh. Ta không dùng bừa, muội yên tâm chứ?”
Nàng gật đầu, giọng nói yếu ớt: “Nếu giúp được muội, muội sẽ giữ bí mật!” Hắn rút ra mười cây châm, lóe lên linh khí tơ tinh thuần, dặn dò: “Nhắm mắt, thư giãn, đừng chống lại!” Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt, dáng vẻ tin tưởng. Hắn vận Hóa Thân Thần Châm, mười cây châm bay lơ lửng, đâm chính xác vào các huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể nàng, rót linh lực tinh thuần. Linh lực hóa thành những sợi tơ vô hình, tựa như dòng nước ấm, lan tỏa khắp cơ thể, ôn dưỡng các tế bào tổn thương. Mắt thường có thể thấy vết thương của nàng dần hồi phục, da thịt trở nên hồng hào hơn. Hắn tự nhủ: “Ngự châm thứ mười, luyện trên đường, nhanh gấp đôi! Thông huyệt nghe, nhìn, ngộ tính, nhưng giấu vết ngoài da, tránh lộ!” Sau nửa nén hương, hắn thu châm, thân hình lảo đảo, mỉm cười: “Một tuần, muội sẽ hồi phục hoàn toàn! Ta về nghỉ đây, không cần tiễn!” Hắn chạy nhanh hơn thỏ, tự nhủ: “Ngu hơn bò vụ nam nữ, cảm ơn là ngại!”
Nàng mở mắt, ánh mắt sốc: “Thương tích trong cơ thể hồi phục tám mươi phần trăm, hơn cả dược liệu quý! Yêu nghiệt châm cứu!” Trong căn phòng gỗ của mình, Huỳnh Thắng ngồi thiền, tập trung phục hồi linh lực và linh hồn, ánh mắt thoáng lo lắng: “Linh hồn hồi hơn nửa, chữa cho muội lại tốn thêm linh lực, thông huyệt càng hao thêm! Đại hội, không lộ Hỗn Thiên Hồn, Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm thức ba là đủ!” Hắn tự nhủ: “Thoát lực mới, sao đỏ quậy, may không xui lúc châm!”
Sáng sớm hôm sau, tiếng ồn vang vọng khắp khuôn viên, Mông Cổ, râu bạc, áo đen, uy áp Nguyên Anh lan tỏa, đứng ngoài sân, giọng nói trầm thấp quát: “Thanh huynh, Hắc Hùng Tông thua sạch, ở lại xem hay cuốn gói về tông?” Thanh đại trưởng lão, áo đen, đôi mắt gian xảo, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận điên tiết, dẫn đệ tử lủi đi, không đáp lời, dáng vẻ nhục nhã. Hắn mở cửa, áo vàng sạch sẽ, cúi đầu hành lễ, bước song song cùng Mông Cổ, tự nhủ: “Miễn vòng hai, troll khán giả, vốn liếng ta đây!” Mông Cổ ánh mắt hãnh diện, liếc nhìn các tông môn khác, khuôn mặt rạng rỡ, không giấu được niềm vui.
Tại Hội sảnh, vòng tròn đá cổ khổng lồ vẫn toát lên khí thế ngột ngạt, không gian tĩnh lặng nhưng áp lực vô hình đè nặng tâm cảnh. Mẫn Nhan, áo tím, râu trắng, uy áp Nguyên Anh lan tỏa, tuyên bố: “Vòng hai: Băng Sơn Tông năm đệ tử, Thiên Địa Tông bốn, Khoái Hổ Tông ba, Phong Lân Tông hai, Nam Việt Hải Tông một! Bốc thăm, ai rút phiếu trống sẽ miễn vòng này!” Các đệ tử vội vàng bước lên bốc thăm, ánh mắt hồi hộp, cầu nguyện không gặp đối thủ mạnh. Hắn thong thả bốc thăm cuối cùng, không nhìn phiếu, điềm tĩnh đợi nộp. Mẫn Nhan liếc qua danh sách, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, giọng nói vang lên: “Minh Vương đấu với Long Vân, Khả Vy đấu với Ngọc Ân, Trung Hiển đấu với Nguyệt Vân… Huỳnh Thắng miễn vòng hai!” Khán đài ồn ào la ó: “Biến thái, may mắn không mất sức, thẳng vào vòng ba!”
Mông Cổ, Thẩm Du, Lân trưởng lão, cùng Ly Lan, Khoái Kiếm, Yến Trang, và Tri Thức đồng loạt reo vang, âm thanh át cả võ đài, sau đó vội xin lỗi, nhưng khuôn mặt vẫn rạng rỡ niềm vui. Hắn trở về ghế, ngồi thiền, mỉm cười nhẹ: “May mắn thôi, xem các trận này, học hỏi thêm chiêu!” Ly Lan định chạy đến đón, nhưng Khoái Kiếm ngăn lại: “Muội thương tích nặng, để ta!” Hắn bước tới, nở nụ cười tươi, vỗ vai: “Sư đệ, may mắn bá thật! Vòng ba, cẩn thận!” Hắn tự nhủ: “Troll thành công, khán giả tưởng may! Linh hồn yếu, tiết kiệm sức, top ba chắc chắn!”
Võ đài trở nên sôi nổi, các trận đấu diễn ra ác liệt, mỗi đệ tử đều thận trọng, một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến họ ôm hận. Đội hình Băng Sơn Tông, Khả Vy, áo lụa trắng, nhan sắc chín điểm; Y Trân, áo hồng; Nguyệt Vân, áo lam, mái tóc mượt như mây; Triệu Dương, áo trắng, khuôn mặt tuấn tú; Ngọc Vân, áo xanh, đấu hung hãn, áp đảo đối thủ. Khoái Kiếm truyền âm: “Khả Vy, Y Trân, Nguyệt Vân, Minh Vương, Long Vân, Dược Trân đều mạnh! Đệ tính sao? Vòng ba, nếu thua vẫn lọt top tám, đừng mạo hiểm!” Hắn đáp: “Sáu người nổi trội, nhưng Hạ Vi của Phong Lân Tông khiến ta bất an, không đánh giá được!”
Khoái Kiếm liếc lên võ đài, nơi Hạ Vi, áo lam, khuôn mặt thanh tú, đang đấu với Nghĩa Đam của Thiên Địa Tông. Hạ Vi kiếm pháp nhanh nhẹn, đối đầu với Nghĩa Đam, áo trắng, thương pháp linh hoạt, chiếm ưu thế. Nghĩa Đam điều khiển thương nhắm vào điểm yếu, dồn Hạ Vi vào ngõ cụt, ánh mắt hung hãn. Hạ Vi kiếm lóe sáng, phá thế thương, kéo dài thời gian, tự nhủ: “Tiêu hao linh lực, ta sẽ thắng!” Nghĩa Đam tăng tốc, thương khí xé gió, tấn công hung hãn, không cho Hạ Vi cơ hội thở.
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện