Vô Địch Thần May
Chương 5 : Khê Thành và Linh Cảm Nguy Hiểm
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 14:45 28-10-2019
.
Khê Thành hiện ra trước mắt, một thành thị nhỏ nhưng nhộn nhịp, diện tích chừng sáu ngàn mét vuông, bao quanh bởi tường đá cao vút. Cổng thành đồ sộ, rộng hơn sáu mét, khắc hoa văn rồng phượng, toát ra khí thế uy nghiêm. Người qua kẻ lại tấp nập, từ dân chúng áo vải đến lái buôn đẩy xe hàng, tiếng cười nói hòa lẫn tiếng vó ngựa vang vọng. Không khí sôi động, thoang thoảng một luồng linh khí nhàn nhạt, khiến Huỳnh Thắng cảm nhận được sự khác biệt của thế giới này.
Hắn dừng bước, chỉnh lại áo bào xanh, vuốt thẳng mái tóc, treo trường kiếm ngang hông, dáng vẻ tiêu sái như kiếm khách giang hồ. Nhờ Thiên Nam Bộ Pháp luyện đến viên mãn, bước chân hắn nhẹ nhàng, phiêu diểu, chậm rãi nhưng nhanh như gió. Nếu vận công, chỉ cần một cái chớp mắt, hắn có thể để lại tàn ảnh, khiến người thường hoa mắt. Hắn nhếch mép, thầm nghĩ: “Khê Thành, ta đến rồi! Để xem vận May Mắn của ta có tiếp tục không!”
Vào thành không mất phí, Huỳnh Thắng thong dong bước qua cổng, ánh mắt quan sát khắp nơi. Hắn quyết định thăm dò trước: thành chủ là ai, thế lực ra sao, và nhiệm vụ giao vật phẩm cho Bính Tuất có gì đặc biệt. Hắn tìm đến một quán ăn bình dân, chọn bàn góc khuất, gọi tiểu nhị: “Cho ta món ngon nhất quán, thêm bình rượu gạo thượng hạng!” Từ khi luyện công, hắn đói nhanh như thú, bụng sôi sùng sục.
Món ăn bưng lên, thơm lừng khó cưỡng: gà quay vàng ươm, thịt heo hầm đậm đà, và rượu gạo cay nồng. Hắn vừa ăn vừa quan sát, định hỏi tiểu nhị vài câu, thì một thanh niên tiến tới, giọng sang sảng: “Chào huynh! Tại hạ Cao Hà Nhân, con út gia tộc họ Cao. Không biết cao danh quý tính của huynh, để tiện xưng hô?”
Huỳnh Thắng ngẩng lên, đánh giá: thanh niên dáng thư sinh, mặt mũi tuấn tú, áo lụa trắng, tay cầm quạt lông phe phẩy, toát ra khí chất công tử nhà giàu. Hắn ôm quyền, đáp: “Tại hạ Huỳnh Thắng. Nhìn huynh có vẻ lớn tuổi hơn, cứ gọi là Hà huynh. Không biết huynh có việc gì?”
Hà Nhân cười tươi, ngồi xuống đối diện: “Hiền đệ, đừng khách sáo! Ta thấy đệ lạ mặt, chắc từ nơi khác đến? Nếu mới đến Khê Thành, chưa quen thuộc, ăn xong đến nhà ta chơi. Huynh đệ kết giao, ta sẽ giúp đệ giải quyết công việc. Ý đệ thế nào?”
Huỳnh Thắng nhíu mày, thầm nghĩ: “Nhiệt tình quá, có thật lòng không?” Nhưng thấy Hà Nhân chân thành, ánh mắt không chút giả dối, hắn gật đầu: “Được, cảm ơn Hà huynh. Ăn xong, đệ sẽ ghé nhà huynh một chuyến.”
Sau bữa ăn no nê, Huỳnh Thắng trả tiền, đi theo Hà Nhân về nhà. Trên đường, Hà Nhân nhiệt tình giải đáp mọi thắc mắc: Khê Thành do thành chủ Lỗ gia quản lý, gia tộc họ Cao là một trong ba đại gia tộc, chuyên buôn bán linh dược và pháp khí. Hắn vừa nghe vừa gật, thầm ghi nhớ, nhưng lòng vẫn cảnh giác.
Nhà Hà Nhân hiện ra, một phủ đệ nguy nga, tường đá trắng, cổng chạm khắc hoa văn tinh xảo, không thua gì phủ quan. Người hầu mặc áo xanh ra đón, cung kính dẫn hai người vào phòng khách. Phòng khách bài trí sang trọng, bàn gỗ mun, ghế chạm rồng, hương trầm thoang thoảng. Hà Nhân ra hiệu cho người hầu lui đi, tự tay rót trà: “Hiền đệ, cứ tự nhiên. Nhà ta hiếu khách, nếu không ngại, ở lại vài ngày cũng được.”
Huỳnh Thắng cười: “Cảm ơn Hà huynh. Nếu có việc khó, đệ sẽ nhờ huynh giúp.” Hắn nhấp trà, lòng thầm đánh giá: Hà Nhân thân thiện, nhưng gia tộc lớn thế này, chắc không đơn giản.
Đang trò chuyện, một lão nhân bước vào, dáng người phúc hậu, áo lụa giản dị nhưng toát ra khí chất quý tộc. Hà Nhân đứng dậy, giới thiệu: “Cha, đây là Huỳnh Thắng, hảo hữu mới của con.” Huỳnh Thắng ôm quyền, chào: “Gặp qua đại thúc.”
Lão nhân nhìn Huỳnh Thắng, thấy hắn diện mạo tuấn tú, ánh mắt cương trực, liền nở nụ cười ấm áp: “Tốt, hảo hữu mới của Hà Nhân! Nó hay mời bạn về chơi, nhưng ta chỉ có mỗi nó là con trai. Tỷ tỷ nó đã lấy chồng, ta mong có cháu bồng mà khuyên mãi nó không chịu cưới. Hiền đệ, có dịp khuyên nó giùm ta!”
Hà Nhân đỏ mặt, định nói thì lão nhân tiếp: “Thôi, hai đứa trò chuyện đi, ta có việc phải đi.” Lão rời đi, để lại Hà Nhân cười khổ: “Hiền đệ, cha ta cứ thế. Tối nay ta hẹn bạn ở tửu lâu Thanh Cầm, đệ đi cùng cho vui.”
Huỳnh Thắng gật đầu: “Vâng, làm phiền Hà huynh.” Người hầu dẫn hắn đến phòng khách, Hà Nhân quay về thư phòng.
Trong phòng, Huỳnh Thắng không nghỉ ngơi mà tiếp tục luyện công. Nhờ Thiên Nam Bộ Pháp và Lục Kiếm Quy Nhất đã viên mãn, hắn cảm nhận cơ thể nhẹ như mây, kiếm pháp sắc bén như chớp. Hắn thầm kinh ngạc: “Từ đại thành đến viên mãn, người khác mất cả đời, ta chỉ cần năm ngày! Bí kíp địa giai mà luyện dễ như ăn cháo. Chắc chắn là viên đá Trí Tuệ!” Hắn càng tin, viên đá May Mắn và Trí Tuệ đã biến hắn thành thiên tài.
Đêm đến nhanh, Hà Nhân gõ cửa, mời hắn ra xe ngựa chờ sẵn. Trên xe, hai người trò chuyện rôm rả, Hà Nhân giới thiệu các tửu lâu, cửa hàng lớn dọc đường. Xe dừng trước tửu lâu Thanh Cầm, một tòa lầu ba tầng, đèn lồng đỏ rực, khắc hoa văn tinh xảo, sang trọng hơn mọi tửu lâu Huỳnh Thắng từng thấy. Các cô nương xinh đẹp, áo lụa mỏng manh, đứng đón khách, giọng nói ngọt như mật.
Một đại nương trang sức lấp lánh tiến đến, cười tươi: “Cao công tử, càng ngày càng phong độ! Mời công tử vào trong.” Hà Nhân gật đầu, ném túi bạc, dẫn Huỳnh Thắng bước vào.
Vừa vào sảnh, hai cô nương yêu kiều đến chào: “Cao công tử, Tào công tử và Liễu công tử đang chờ ở bàn khách quý. Mời hai vị theo lối này.” Họ dẫn đến bàn lớn giữa đại sảnh, vị trí đắc địa, nhìn rõ khán đài nơi biểu diễn. Tào công tử, dáng cao gầy, mắt sắc, và Liễu công tử, mặt trắng như ngọc, đứng dậy chào hỏi. Hà Nhân giới thiệu: “Đây là Huỳnh Thắng, hảo hữu mới của ta.” Huỳnh Thắng ôm quyền, cười: “Chào hai vị công tử.”
Tào công tử lên tiếng, giọng hào hứng: “Tối nay, Diệu Nhi cô nương sẽ biểu diễn ca múa và đánh đàn. Tửu lâu đông lắm, hội tụ nhiều công tử, thậm chí có cả Lỗ công tử, nhi tử thành chủ!” Mọi người hưng phấn, chỉ Huỳnh Thắng thờ ơ, nhấp trà, thầm nghĩ: “Mỹ nhân thì đã, nhưng ‘tiểu đệ’ ta còn chưa cứu, nhìn chỉ thêm đau lòng.”
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ khán đài: “Tiểu nữ Diệu Nhi, hân hạnh biểu diễn cho quý vị tối nay. Xin trình bày khúc Hồ Điệp Mộng.” Huỳnh Thắng ngẩng lên, sững sờ trước một tuyệt sắc mỹ nhân: dáng cao thon thả, mày liễu mắt phượng, môi hồng răng trắng, da trắng như ngọc. Nàng như tiên nữ giáng trần, giọng nói ngọt ngào, động lòng người. Hắn thầm tiếc: “Trời ơi, sắc đẹp thế này, giọng nói mê hồn, đánh đàn chắc cũng tuyệt. Nhưng… ngực phẳng như phi trường, thiếu vài ký thịt là hoàn hảo!” Hắn lắc đầu, nghĩ đến “tiểu đệ” mà đau xót.
Đại sảnh im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn vào Diệu Nhi. Huỳnh Thắng liếc nàng một cái, rồi dời mắt, vô tình nhìn thấy một nữ tử đứng khuất sau khán đài. Nàng mặc áo lụa xanh, dung mạo thanh tú, dáng vẻ nha hoàn, nhưng ánh mắt sắc lạnh, toát ra khí tức bất thường. Huỳnh Thắng nhíu mày, nội lực trong người khẽ rung động, linh cảm nguy hiểm trỗi dậy. Hắn thầm nghĩ: “Nữ tử này… không đơn giản. Nguy hiểm từ đâu?” Hắn siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt lướt khắp sảnh, sẵn sàng đối mặt bất kỳ biến cố nào.
Vũ trụ- Thiên Hà, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện