Vô Địch Thần May
Chương 50 : Bí Mật Ma Quân Kiếm
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 08:24 17-12-2019
.
Tại Hội sảnh Thiên Địa Tông, không khí căng thẳng bao trùm, ánh mắt của hàng ngàn khán giả đổ dồn về võ đài trung tâm, nơi trận đấu giữa Hạ Vi và Nghĩa Đam đang diễn ra kịch liệt. Hạ Vi, áo lam thanh thoát, khuôn mặt thanh tú, kiếm pháp lóe sáng như ánh trăng, từng chiêu từng thức sắc bén, liên tục phá vỡ thương pháp hung hãn của Nghĩa Đam, một đệ tử Thiên Địa Tông, áo trắng tinh khiết, ánh mắt đầy quyết tâm. Dưới khán đài, Khoái Kiếm, áo đỏ rực rỡ, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng đeo sau lưng, truyền âm cho Huỳnh Thắng, giọng nói đầy lo lắng: “Nghĩa Đam phải dùng tuyệt kỹ mới thắng được, kéo dài thế này bất lợi lắm! Hắn biết cơ bản, sao không dứt điểm? Sư đệ, ngươi thấy gì?”
Huỳnh Thắng, áo vàng tung bay, khuôn mặt tuấn tú, nhắm mắt thiền, dáng vẻ điềm tĩnh, giọng nói từ tốn vang lên trong thức hải: “Không phải hắn không muốn, mà không ra được chiêu!” Khoái Kiếm ánh mắt kinh ngạc, quan sát kỹ hơn, gãi đầu, cười khổ: “Huynh đúng là thua xa đệ! Ta không nhìn ra được gì cả!” Hắn mở mắt, ánh sáng vàng thoáng lóe, giọng nói trầm thấp: “Chỉ vài người nhận ra thôi. Không phải do Hạ Vi, mà là thanh Ma Quân Kiếm nàng dùng! Mỗi chiêu, mỗi lần đỡ, kiếm phát ra tia linh lực mỏng manh, phong tỏa không gian năm mét xung quanh, khiến mọi thứ trong phạm vi đó như vô lực. Thương pháp của Nghĩa Đam tuy mạnh, nhưng khi chạm vào kiếm, chẳng khác gì đâm vào nước!”
Khoái Kiếm mồ hôi tuôn rơi, giọng nói run rẩy: “Nghĩa Đam không cảm nhận được sao?” Hắn đáp, giọng điềm tĩnh: “Sợ là không đâu!” Khoái Kiếm giọng càng run: “Chẳng lẽ…” Hắn im lặng, ánh mắt nheo lại, nhìn Hạ Vi, tự nhủ: “Kết thúc nhanh thôi.” Đúng lúc đó, Hạ Vi thân hình lóe lên như bóng ma, ẩn hiện quỷ mị, thanh kiếm trong tay nàng đâm thẳng về phía mi tâm Nghĩa Đam, nhanh như chớp, sát khí lạnh thấu xương. Nghĩa Đam bỗng bất động, ánh mắt trống rỗng, không chút phản kháng, như bị thứ gì đó khống chế.
“Dừng tay!” Một giọng nói uy nghiêm vang lên, Mẫn Nhan, áo tím, râu trắng, mang uy áp của cường giả Nguyên Anh, phi thân lên võ đài, tung một chưởng lệch hướng thanh kiếm của Hạ Vi, khiến nó đâm trúng vai Nghĩa Đam. Máu tươi bắn ra, Nghĩa Đam tỉnh lại, ánh mắt kinh hoàng, như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, cơ thể run rẩy không ngừng. Hạ Vi rút kiếm, rời khỏi võ đài, khuôn mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc. Mẫn Nhan gọi đệ tử đưa Nghĩa Đam đi cứu thương, ánh mắt nghiêm trọng, lẩm bẩm: “Chiêu thức này… nguy hiểm quá!” Thanh Nguyệt, áo lam, tóc bạc, và Khả Vy, áo lụa trắng, nhan sắc chín điểm, đứng dưới khán đài, nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng, không nói một lời.
Ly Lan, áo lụa tím, bước tới gần Huỳnh Thắng, giọng nói lo lắng: “Nguy hiểm thật! Nếu không có Mẫn thái thượng, Nghĩa Đam, người từng xếp thứ tám năm trước, chắc chắn đã tiêu! Thắng huynh, cẩn thận Hạ Vi nhé, nàng mạnh bất thường, có lẽ đã gặp duyên ngộ lớn!” Hắn gật đầu, cúi đầu cáo từ, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta về dưỡng sức cho vòng ba, mai gặp lại mọi người!” Hắn quay người rời đi, dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng đầy lo lắng: “Linh hồn của ta hồi phục hơn nửa, nhưng chữa thương cho muội lại hao tổn thêm! Vòng ba, phải dùng Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm thức ba, không thể lộ Hỗn Thiên Hồn!”
Trở về căn phòng gỗ nhỏ, Huỳnh Thắng ngồi thiền, tập trung phục hồi linh hồn, ánh mắt thoáng chút lo lắng: “Linh hồn của ta còn yếu, không thể liều lĩnh. Vòng ba, cần cẩn thận với Hạ Vi!” Mười phút sau, Ly Lan gõ cửa, bước vào, đôi mắt sáng ngời, giọng nói phấn khích: “Huynh chữa thương cho muội, cơ thể muội biến đổi lớn lắm…” Hắn đoán được ý nàng, giọng nói thẳng thắn: “Ta tiện tay thông ba mươi mốt huyệt: Ngộ Tính, Thiên Nhĩ Thông, Thiên Nhãn Thông!” Ly Lan ánh mắt sốc, tự nhủ: “Nghịch thiên thật! Một huyệt đã cần đan dược, nỗ lực và may mắn, hắn lại tiện tay mở hết? Tạo hóa!” Tu vi của nàng từ Kết Đan sơ kỳ vọt lên Kết Đan trung kỳ đỉnh phong, thần kỳ không thể tưởng tượng nổi. Hắn thở dài, giọng nói trầm ổn: “Ta trả giá lớn để làm việc này, muội đáng tin, đừng nói với ai, kể cả cha muội!” Nàng gật đầu, giọng nói kiên định: “Muội lấy linh hồn thề, không tiết lộ!” Hắn ngăn lại: “Nơi này không tiện nói, về tông rồi bàn. Muội về nghỉ đi!” Nàng cúi đầu cáo từ, tự nhủ: “Yêu nghiệt, sao tin muội thế?”
Gần đó, trong căn phòng của Thanh Nguyệt, thuộc Băng Sơn Tông, Khả Vy giọng nói trầm thấp: “Đệ tử nghi vũ khí Hạ Vi dùng là Ma Quân Kiếm, thất truyền từ khi ma đầu Lãnh Băng Như bị tiêu diệt!” Thanh Nguyệt gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị: “Ta cũng nghi ngờ, Thiên Giai Nhị Tinh, ngang với Nguyên Anh! Rất nguy hiểm!” Khả Vy, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, giọng nói lo lắng: “Đệ tử không chắc thắng quá năm mươi phần trăm!” Thanh Nguyệt giọng nói âm trầm: “Lãnh Băng Như, Thánh Nhất Tinh, từng bị lão tổ và thái thượng trưởng lão các tông tiêu diệt, trả giá lớn. Ma Quân Kiếm, không thể xem thường!” Huỳnh Thắng, nhờ Thiên Nhĩ Thông, nghe rõ từng lời, ánh mắt âm trầm, tự nhủ: “Ma Quân Kiếm khống chế linh hồn Hạ Vi, càng dùng càng nguy hiểm! Linh hồn ta yếu, vòng ba phải cẩn thận!” Hắn vận Vô Thiên Nhãn, đầu bỗng nhói đau: “Ma Quân Kiếm, Thiên Giai Nhị Tinh, hao tinh thần thật! Nhưng Vô Thiên Nhãn, theo ta đến đỉnh cao thôi!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện