Vô Địch Thần May
Chương 51 : Kiếm Ý Tầng Bốn Kinh Thiên
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 14:22 26-12-2019
.
Trong một căn phòng gỗ nhỏ tại khu nghỉ ngơi của Nam Việt Hải Tông, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua khe cửa. Huỳnh Thắng ngồi thiền, áo vàng tung bay nhẹ, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt nhắm nghiền, thần thái điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Hắn tự nhủ: “Ma Quân Kiếm của Hạ Vi, Thiên Giai Nhị Tinh, có khả năng khống chế linh hồn, cực kỳ nguy hiểm! Với tình trạng hiện tại, linh hồn của ta còn yếu, không thể dùng Vô Thiên Nhãn, nếu hao tổn thêm, e rằng không chịu nổi!” Hắn vừa học được từ Thanh Nguyệt và Khả Vy về hệ thống xếp hạng tu vi và bảo vật tại Đại Thổ Tây Vực: Thiên Giai được chia thành chín sao, vượt qua Cửu Tinh là Thánh Cấp, một cảnh giới mà ngay cả các lão tổ cũng khó đạt tới. Hắn gạt bỏ suy nghĩ về Không Gian Song Song, tập trung tinh thần, lên kế hoạch cho vòng ba, tự nhủ: “Linh hồn đã hồi phục hơn nửa, Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm thức ba đủ để áp đảo! Thoát lực mới này, sao đỏ lại quậy, chỉ mong không gặp xui lúc đấu!”
Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên chiếu qua cửa sổ, mang theo hơi ấm dịu nhẹ, tiếng chim hót ríu rít vang lên, hòa cùng không khí trong lành. Huỳnh Thắng đẩy cửa bước ra, hòa vào nhóm người của Nam Việt Hải Tông, hướng về Hội sảnh võ đài của Thiên Địa Tông. Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt sáng ngời nhưng ánh lên chút lo lắng, cố nén đau, nở nụ cười tươi, giọng nói dịu dàng: “Thắng huynh, chúc ngươi may mắn!” Nàng tin tưởng hắn có khả năng nghịch thiên, dù đối thủ lần này mạnh mẽ đến đâu. Khoái Kiếm, áo đỏ, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng đeo sau lưng, ánh mắt lo lắng, giọng nói nhỏ: “Đối thủ lần này không đơn giản đâu, sư huynh phải cẩn thận!” Yến Trang, áo lam, song kiếm đeo sau lưng, khuôn mặt lạnh lùng, im lặng không nói. Tri Thức, áo xám, đôi mắt sắc bén, cũng giữ vẻ trầm tư. Huỳnh Thắng đáp lễ, nụ cười tự tin hiện trên môi, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn mọi người, cứ yên tâm, xem ta troll đối thủ thế nào!” Không khí bỗng hòa hoãn, mọi người bật cười, giảm bớt căng thẳng.
Mông Cổ, râu bạc, áo đen, nhìn Huỳnh Thắng, ánh mắt đầy kỳ vọng, giọng nói ân cần: “Đây là trận cuối của vòng ba, ngươi phải chứng tỏ tài năng của Nam Việt Hải Tông, nhưng nhớ cẩn thận!” Hắn gật đầu, ánh mắt điềm tĩnh, bước tới võ đài với khí thế ung dung.
Hội sảnh Thiên Địa Tông náo nhiệt, võ đài làm từ đá cổ hình tròn, không khí ngột ngạt bởi khí thế của các cường giả tụ tập. Mẫn Nhan, áo tím, râu trắng, mang uy áp của cường giả Nguyên Anh, đứng giữa võ đài, giọng nói uy nghiêm vang vọng: “Vòng ba, bốc thăm!” Hắn tuyên bố danh sách đối thủ: “Huỳnh Thắng đấu với Y Trân, Khả Vy đấu với Minh Vương, Nguyệt Vân đấu với Hạ Vi, Triệu Dương đấu với Long Vân, Đức Đạt đấu với Long Vân!” Khán đài bỗng bùng nổ tiếng reo hò, không khí náo nhiệt, khán giả háo hức chờ đợi những trận đấu đỉnh cao. Khoái Kiếm thì thầm với Yến Trang: “Y Trân của Băng Sơn Tông, mạnh thứ hai sau Khả Vy! Sư huynh lần này thảm rồi!” Mông Cổ nghe thấy, thở dài: “Đến được đây, tiểu tử đã giỏi lắm rồi!” Ly Lan đứng bên, đôi mắt đỏ hoe, im lặng, trong lòng vừa tin tưởng Huỳnh Thắng vừa lo lắng vì Y Trân quá mạnh. Hắn tự nhủ, nụ cười tinh nghịch: “Troll tiếp thôi, khán giả tưởng ta hết may rồi!”
Y Trân, áo hồng rực rỡ, đôi mắt sáng ngời, nhan sắc nổi bật có thể chấm đến tám điểm, cầm đao ngắn, đứng trên võ đài, ánh mắt nhìn Huỳnh Thắng như đại bàng nhìn con mồi, sắc lạnh và đầy sát khí. Hắn thong thả bước lên, khoanh tay, ánh mắt điềm tĩnh nhìn nàng như nhìn một hình nộm vô tri, không chút dao động. Dưới khán đài, một số nam đệ tử của Băng Sơn Tông la to: “Tiên tử, cho tên may mắn này ăn đao đi!” Khán đài bùng lên tiếng hò reo, không khí sôi động. Hắn hành lễ theo quy tắc, sau đó khoanh tay, đứng bất động, khí thế ung dung. Y Trân đáp lễ, trọng tài quát lớn: “Bắt đầu!”
Y Trân nâng đao ngắn ngang mặt, linh lực bùng nổ, niệm pháp quyết, sát khí tỏa ra, không khí xung quanh như đông cứng, lá vàng rơi chậm rãi trong không gian bị áp chế. Nàng hét lên, bước chân nhanh như chớp, thân ảnh biến mất, chỉ để lại tàn ảnh mờ ảo. Hắn đứng yên, không chút phản ứng, khiến khán giả dưới khán đài la ó: “Tên này điên rồi, không phản ứng gì sao?” Thanh Nguyệt, áo lam, tóc bạc, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, giọng nói nhỏ: “Giấu thực lực kín quá! Y Trân lần này gặp đối thủ đáng gờm rồi!”
Y Trân bất ngờ hiện ra trước mặt Huỳnh Thắng, đao ngắn chém xuống như chớp, chiêu thức Hàn Băng Đao Pháp mang theo sát khí xé gió, hàn khí lạnh thấu xương lan tỏa, không gian xung quanh như đóng băng. Hắn ánh mắt điềm tĩnh, vận Thiên Nam Bộ Pháp, để lại một hư ảnh, thân ảnh lóe lên, xuất hiện sau lưng Y Trân, vẫn khoanh tay, thần thái ung dung. Đao của nàng chém trúng không khí, vang lên tiếng “xoẹt” sắc lạnh, khán đài bỗng im lặng, khán giả sốc nặng trước tốc độ và sự bình tĩnh của hắn. Y Trân nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách, ánh mắt cảnh giác, giọng nói lạnh lùng: “Các hạ không đơn giản, ta đã đánh giá thấp ngươi!” Hắn mỉm cười nhạt, giọng nói mang chút trêu chọc: “Biết lợi hại rồi thì nghiêm túc lên, kẻo ôm hận đấy!”
Hắn rút kiếm, ánh sáng vàng rực lóe lên, niệm pháp quyết, Kiếm Ý tầng bốn bùng nổ, bao trùm cả võ đài, không khí xung quanh như bị thao túng, vô vàn ảo ảnh kiếm sắc bén hiện lên, mỗi ảo ảnh đều nhắm vào điểm yếu của Y Trân theo ý chí của hắn, mang theo sát khí kinh người. Y Trân ánh mắt kinh hãi, linh lực vận đến cực hạn, đao ngắn sáng rực, Hàn Băng Đao Pháp tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, làm mờ đi một số ảo ảnh kiếm, chuẩn bị thi triển tuyệt kỹ để phá kiếm thế. Dưới khán đài, Mông Cổ làm rơi chén trà, ánh mắt trợn tròn, giọng nói thất kinh: “Kiếm Ý tầng ba?!” Mẫn Nhan vận linh lực chống lại uy áp từ võ đài, thì thào: “Yêu nghiệt từ đâu ra vậy? Trẻ thế này mà đã đạt Kiếm Ý tầng ba?”
Thanh Nguyệt đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói nhỏ: “Thân tàng bất lộ, đạt đến tầng ba! Y Trân nguy rồi, không ra tay nhanh, e rằng sẽ trọng thương!” Một trưởng lão mê kiếm, áo xám, râu dài, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động, giọng nói run rẩy: “Sai rồi! Đây là tầng bốn! Ảo ảnh kiếm tấn công có chủ đích, nhắm đúng điểm yếu, cần linh hồn và ý chí mạnh mẽ để điều khiển! Tầng ba chỉ chém bừa, không tinh tế thế này. Ta luyện kiếm cả đời, đi vệ sinh cũng ôm kiếm, gần xuống lỗ mới đạt tầng ba sơ kỳ! Ông trời thật bất công!” Hắn quẹt nước mắt, khán đài bỗng ầm ĩ, khán giả sốc nặng trước nhận định của trưởng lão. Hắn tự nhủ, nụ cười tinh nghịch: “Kiếm Ý tầng bốn lộ rồi, không giấu nữa! Linh hồn còn yếu, nhưng Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm thức ba đủ để áp đảo! Troll khán giả thêm chút, top ba chắc chắn rồi!”
Vũ trụ- Thiên Hà, Đức Phật, Thiên Chúa, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện