Vô Địch Thần May

Chương 52 : Áp Đảo Vòng Ba

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 14:22 26-12-2019

.
Trên võ đài trung tâm của Thiên Địa Tông, không khí sôi động bao trùm, khán giả từ khắp Đại Thổ Tây Vực tụ tập, tiếng hò reo vang vọng. Huỳnh Thắng đứng bất động, áo vàng tung bay trong gió, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén, khoanh tay điềm tĩnh, khí thế uy nghiêm toát ra từ từng cử chỉ, như một vị Kiếm Thần giáng thế. Đối diện hắn là Y Trân, áo hồng rực rỡ, đôi mắt sáng ngời, nhan sắc nổi bật, có thể chấm đến tám điểm, tay cầm đao ngắn lóe lên sát khí lạnh lẽo, ánh mắt đầy cảnh giác. Dưới khán đài, Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt đỏ hoe vì kinh ngạc, giọng nói run rẩy: “Ảo Mộng Hồ Điệp tầng hai viên mãn? Huỳnh Thắng, ngươi luyện xong trong một ngày? Không thể nào!” Bên cạnh, Mông Cổ, râu bạc, áo đen, giật mình đến mức làm rơi ấm trà, vội ôm lấy tu ừng ực, ánh mắt trợn tròn, giọng nói đầy kinh ngạc: “Trời đất quỷ thần ơi, tin nổi không? Tiểu tử này luyện xong Ảo Mộng Hồ Điệp tầng hai viên mãn! Ta sống mấy trăm năm, chưa thấy ai biến thái như vậy!” Huỳnh Thắng mỉm cười nhạt, ánh mắt điềm tĩnh nhìn Y Trân, tự nhủ: “Kết hợp Kiếm Ý tầng bốn với Ảo Mộng Hồ Điệp tầng hai, uy lực chắc chắn không tầm thường. Y Trân, ngươi làm chuột bạch cho ta thử chiêu nhé!” Hắn vung kiếm, một luồng ánh sáng vàng rực lan tỏa, dị tượng bỗng xuất hiện, vô số cánh bướm ảo ảnh hiện lên, đập cánh bay khắp võ đài, mỗi cánh bướm sắc lẹm như lưỡi dao, chém vào không gian vang lên tiếng xé gió, vật nào bị chạm cũng đứt đôi ngay lập tức. Dị tượng bướm bay khiến khán giả sởn gai ốc, một số người không khỏi rùng mình, thì thào: “Chiêu thức gì mà đáng sợ thế này? Như yêu thuật vậy!” Y Trân ánh mắt kinh hãi, bảo giáp trên người nàng dần ảm đạm, máu tươi rỉ ra từ các vết thương trên cơ thể, từng mảnh giáp bắt đầu nứt vỡ. Nàng cắn răng, thét lên, vung đao ngắn, niệm pháp quyết, linh lực bùng nổ, giọng nói đầy quyết liệt: “Hàn Băng Giao Long Trảm!” Một hư ảnh Giao Long sáng chói xuất hiện, mang theo hàn khí lạnh thấu xương, thế như chẻ tre, xuyên qua đám bướm ảo ảnh cản đường, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, như muốn nuốt chửng hắn. Hắn ánh mắt điềm tĩnh, mỉm cười nhạt, nhẹ nhàng đâm kiếm về phía trước, chiêu thức Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm tầng hai được thi triển, mũi kiếm lóe lên ánh sáng vàng rực, xuyên thẳng qua cuống họng hư ảnh Giao Long. “Ầm!” Hư ảnh Giao Long vỡ tan, hóa thành hàng ngàn cánh bướm ảo, đập cánh bay ngược lại, nhắm thẳng vào Y Trân. Nàng kinh hãi, bảo giáp nứt toác, không thể chống đỡ thêm. Ngay lúc đó, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Dừng lại!” Mẫn Nhan, áo tím, râu trắng, mang uy áp của cường giả Nguyên Anh, phi thân lên võ đài, linh lực bùng nổ, bao bọc lấy Y Trân, nhanh chóng bế nàng rời khỏi võ đài. Xa xa, cả hai chật vật, Y Trân toàn thân đầy vết thương, máu tươi thấm đẫm áo hồng, lộ cả xương tay chân, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Mẫn Nhan cũng không khá hơn, áo rướm máu, tóc bù xù, ánh mắt đầy lo lắng. Huỳnh Thắng giật mình, vội thu chiêu, tự nhủ: “Ta bị mê chiêu, quên kiểm soát sức mạnh! Kết hợp Kiếm Ý tầng bốn với Ảo Mộng Hồ Điệp tầng hai, uy lực kinh khủng đến vậy? May mà có Mẫn Nhan, không thì nguy! Linh hồn của ta còn yếu, không thể dùng Hỗn Thiên Hồn, may mà không đến mức gây họa lớn!” Y Trân được đưa xuống, nuốt đan dược, ngồi thiền điều dưỡng, hơi thở dần ổn định. Nhưng ngay lúc đó, một bóng người khác lao lên, Thanh Nguyệt, áo lam, tóc bạc, ánh mắt tức giận, phi thân về phía Huỳnh Thắng, chưởng lực bùng nổ, giọng nói lạnh lùng: “Hạc Trắng Song Phi!” Hư ảnh hai con Hạc Trắng hiện lên, tốc độ nhanh như âm thanh, mang theo sát khí kinh người, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng. Mẫn Nhan không kịp phản ứng, ánh mắt kinh hãi. Huỳnh Thắng phát giác nguy hiểm, lập tức vận Hồ Điệp Vô Ngã tầng một, vô số cánh bướm ảo ảnh xuất hiện, rối loạn giác quan, chặn đứng chưởng lực của Thanh Nguyệt. “Ầm!” Một tiếng nổ điếc tai vang lên, bụi mù bốc cao, hai chiêu thức va chạm tan rã. Mông Cổ phi thân chắn trước Huỳnh Thắng, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm ổn: “Thanh đại trưởng lão, ý gì đây?” Mẫn Nhan vội đứng giữa, khuyên can: “Đấu võ, xảy ra ngoài ý muốn! Y Trân đã an toàn, bớt giận đi, giữ hòa khí!” Thanh Nguyệt hừ lạnh, ánh mắt vẫn đầy tức giận, quay sang kiểm tra Y Trân, giọng nói lạnh lùng: “Hừ, lần này ta nể mặt Mẫn Nhan, nhưng phải dạy dỗ tiểu tử ngông cuồng này! Ta cáo từ!” Nàng bế Y Trân, phi thân rời khỏi võ đài, trở về phòng. Mẫn Nhan đứng giữa võ đài, áo tím mới toát lên tiên khí đạo cốt, giọng nói uy nghiêm vang vọng: “Vòng bốn: Huỳnh Thắng, Khả Vy, Triệu Dương, Hạ Vi!” Khán giả từ Nam Việt Hải Tông reo vang, Mông Cổ cười lớn, ôm chầm lấy Huỳnh Thắng, hét lên: “Tốt, tốt lắm!” Nhưng Huỳnh Thắng cảm giác bất an, “vù” một tiếng, dịch chuyển tức thời biến mất, tránh nụ hôn quá khích của Mông Cổ. Khán đài bỗng ầm ĩ, một số khán giả la ó: “Tên biến thái này, không may mắn, đúng là yêu nghiệt!” Hắn tự nhủ, nở nụ cười hài hước: “Troll thành công, khán giả sốc rồi! Nhưng linh hồn tổn thương 50%, hai tháng mới hồi phục, khổ rồi! Thoát lực mới, sao đỏ lại quậy, may mà không xui lúc đấu!” Tại một căn phòng gỗ nhỏ trong khu vực nghỉ ngơi của Nam Việt Hải Tông, không khí rôm rả, mọi người chật kín, tiếng nói cười vang vọng. Yến Trang, áo lam, song kiếm đeo sau lưng, đôi mắt sáng ngời, ánh lên vẻ tôn sùng, giọng nói phấn khích: “Sư huynh, trận chiến hôm nay lợi hại thật! Ảo Mộng Hồ Điệp bá đạo như vậy, chỉ dạy muội với nhé?” Tri Thức, áo xám, mắt sắc, thở dài: “Đệ chỉ dùng quyền pháp, tiếc quá, không học kiếm được!” Thẩm Du, tóc bạc, áo xanh, chắt lưỡi, giọng nói đầy cảm thán: “Nếu trưởng môn biết, chắc vui chết mất!” Câu chuyện kéo dài hơn một canh giờ, Ly Lan cuối cùng cáo từ, mọi người lần lượt rời đi. Huỳnh Thắng ngồi lại một mình, thở dài ngao ngán, tự nhủ: “Tâng bốc hoài, mệt quá! Linh hồn tổn thương 50%, đan dược không hồi phục được, đau khổ hai tháng đây!” Sáng hôm sau, Huỳnh Thắng dậy sớm, nhưng mọi người đã chờ sẵn từ trước, ánh mắt sáng rực, không ai thiền được vì phấn khích sau trận đấu hôm qua. Ly Lan nở nụ cười tươi, ánh mắt đầy tin tưởng. Mông Cổ dẫn đầu đoàn người, Huỳnh Thắng bước đi tự tin. Thẩm Du bỗng nói nhỏ: “Hắc Hùng và Khoái Hổ lủi mất từ chiều qua, không cáo từ, thật bất lịch sự!” Mông Cổ hờ hững đáp: “Chắc có việc gấp, không kịp dự tiệc kết thúc đâu mà!” Hội sảnh Thiên Địa Tông náo nhiệt, khán đài đầy ắp đệ tử và khách vãng lai đến học hỏi. Mẫn Nhan, áo tím mới, tiên khí đạo cốt, giọng nói uy nghiêm vang lên: “Vòng bốn, bốc thăm! Mai sẽ diễn ra trận chung kết và tranh hạng ba, tư!” Hắn tự nhủ: “Top bốn rồi, tiếp tục troll thôi! Nhưng linh hồn yếu, phải cẩn thận với Hạ Vi, Ma Quân Kiếm của hắn không đơn giản!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang