Vô Địch Thần May
Chương 53 : Tát Năm Ngón Kinh Điển
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 10:07 27-12-2019
.
Hội sảnh võ đài của Thiên Địa Tông chìm trong không khí ngột ngạt, khẩn trương, khán giả từ khắp Đại Thổ Tây Vực tụ tập, tiếng thì thào bàn tán vang lên không ngớt, ánh mắt mọi người đều hướng về võ đài trung tâm, nơi vòng bốn sắp diễn ra. Huỳnh Thắng đứng giữa đám đông, áo vàng tung bay nhẹ trong gió, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén, nụ cười khẩy hiện trên môi. Hắn tự nhủ: “Linh hồn tổn thương 50%, không thể dùng Vô Thiên Nhãn, phải cẩn thận với Khả Vy và Hạ Vi! Top ba rồi, tiếp tục troll thôi!” Mẫn Nhan, áo tím mới toát lên tiên khí đạo cốt, đứng giữa võ đài, giọng nói uy nghiêm vang vọng: “Hạ Vi đối đầu Triệu Dương, Khả Vy đối đầu Huỳnh Thắng! Lên võ đài!”
Huỳnh Thắng phi thân, thân ảnh nhẹ nhàng như một chiếc lá, đáp xuống võ đài, chắp tay điềm tĩnh chờ đợi. Khả Vy, áo lụa trắng tinh khôi, nhan sắc có thể chấm đến chín điểm, ánh mắt trong veo nhưng sắc lạnh, liếc nhìn Thanh Nguyệt dưới khán đài – áo lam, tóc bạc, thần thái uy nghiêm – rồi phi thân lên võ đài, hành lễ theo quy tắc, giọng nói trong trẻo: “Huỳnh Thắng, chỉ giáo!” Cả hai hành lễ xong, trọng tài quát lớn: “Bắt đầu!”
Khả Vy đánh giá Huỳnh Thắng, đôi mắt đẹp lóe lên tia cảnh giác, tay rút đao ngắn, linh lực bùng nổ, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong lan tỏa, áp lực kinh khủng bao trùm võ đài. Dưới khán đài, một số đệ tử la lên kinh ngạc: “Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, ông nội ơi, hạch tâm mà mạnh thế này!” Mông Cổ, râu bạc, áo đen, nuốt khan một ngụm nước miếng, ánh mắt trợn tròn, giọng nói đầy kinh ngạc: “Hạch tâm mà đã đạt Nguyên Anh? Thanh Nguyệt chắc chắn còn mạnh hơn! Hôm qua ta dám chọi nàng, đúng là xúc xích chọi trứng, may mà còn sống!” Đoàn người Nam Việt Hải Tông hít thở khó khăn, ai nấy đều cảm nhận áp lực kinh khủng từ Khả Vy, trừ Ly Lan, áo lụa tím, ánh mắt vẫn sáng ngời tin tưởng, giọng nói nhỏ: “Huỳnh Thắng từng phá chiêu của Thanh Nguyệt dễ dàng, Khả Vy không phải đối thủ của huynh ấy đâu!” Thanh Nguyệt dưới khán đài truyền âm cho Khả Vy: “Thận trọng, tiểu tử này giấu thực lực rất sâu!” Huỳnh Thắng nhíu mày, tự nhủ: “Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, mạnh thật! Không cẩn thận, ta sẽ ôm hận chứ không phải ôm cây đâu!”
Khả Vy ánh mắt lạnh lùng, niệm pháp quyết, linh lực bùng nổ, bao bọc không gian ba mét xung quanh, giọng nói trong trẻo nhưng sắc lạnh: “Ta sẽ dùng toàn lực, ngươi cẩn thận!” Huỳnh Thắng hít sâu, ánh mắt điềm tĩnh, vận linh lực đến cực hạn, Kiếm Ý tầng bốn lan tỏa, bao trùm cả võ đài, vô vàn cánh bướm từ Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm tầng hai viên mãn hiện lên, mỗi cánh bướm to bằng bàn tay, số lượng gấp đôi trận trước, bay đen nghịt, sát khí sắc bén như lưỡi dao lan tỏa. Khả Vy vận bảo giáp, linh lực hộ thể bao quanh, nhưng vẫn cảm nhận áp lực bén nhọn từ cánh bướm, như muốn ăn mòn lớp phòng ngự của nàng. Nàng rót linh lực vào đao ngắn, ánh đao bùng lên chói lòa, mắt thường không thể nhìn thẳng, sau đó nàng biến mất, chỉ trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt Huỳnh Thắng, chém xuống năm đao liên tiếp tại cùng một vị trí, tốc độ nhanh như chớp, năm đao trùng điệp thành một, chiêu thức Hàn Băng Đao Pháp mang theo thế như chẻ tre, hàn khí lạnh thấu xương lan tỏa. Nàng thông minh, chọn cự ly gần để tránh bị đám bướm ảo ảnh tấn công, chiếm tiên cơ ngay từ đầu.
Huỳnh Thắng đã dự liệu trước, ánh mắt điềm tĩnh, vận chiêu Hồ Điệp Vô Ngã tầng một, vạn cánh bướm li ti xuất hiện, bay loạn xạ theo mọi hướng, rối loạn giác quan của Khả Vy, khiến nàng không thể định vị chính xác. “Ầm!” Một tiếng nổ điếc tai vang lên, bụi mù bốc cao, hai chiêu thức va chạm mãnh liệt. Khả Vy bị đẩy lùi ba bước, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, ánh mắt kinh hãi. Huỳnh Thắng cũng lùi lại hai bước, máu nhỏ từng giọt tí tách từ tay, nhưng thần thái vẫn ung dung. Khán đài bỗng im lặng, khán giả nín thở trước uy lực của cả hai. Ly Lan dưới khán đài xiết chặt tay, móng tay cắm vào da, rướm máu, nhưng nàng vẫn im lặng, ánh mắt lo lắng. Mông Cổ nhảy chồm lên, giọng nói đầy kinh ngạc: “Ông nội ta, hai chiêu cùng lúc? Tiểu tử này đúng là yêu nghiệt!” Thanh Nguyệt ánh mắt sốc nặng, giọng nói nhỏ: “Quỷ, không phải người! Cự ly gần mà vẫn xuất chiêu chuẩn xác, nhắm đúng điểm yếu, ta không làm được! Yêu nghiệt thật sự!” Huỳnh Thắng điểm nhẹ tơ linh lực, cầm máu, tự nhủ: “Linh hồn tổn thương 50%, không thể dùng Hỗn Thiên Hồn, phải cẩn thận hơn!”
Khả Vy lau máu nơi khóe miệng, nở nụ cười nhẹ, ánh mắt sáng lên, giọng nói đầy tôn trọng: “Các hạ thật bất ngờ, ta vinh dự được đấu với ngươi!” Huỳnh Thắng gật đầu, ánh mắt thành tâm, giọng nói trầm ổn: “Cô nương là cao thủ đầu tiên khiến ta phải nghiêm túc, ta cũng rất hãnh diện!” Khả Vy nở nụ cười đẹp mê hồn, ánh mắt nhìn sâu vào hắn, sau đó vận linh lực đến cực hạn, chuẩn bị thi triển tuyệt kỹ. Hắn hít sâu, ánh mắt điềm tĩnh, tiếp tục vận Kiếm Ý tầng bốn, Ảo Mộng Hồ Điệp tầng hai viên mãn, vô số cánh bướm bay dày đặc, sát khí lan tỏa, không gian võ đài như bị bao phủ bởi một màn bướm vàng rực. Khả Vy niệm pháp quyết, ánh đao bùng lên chói lòa hơn, khiến các trưởng lão không thể nhìn thẳng, nàng hét lớn, biến mất, chỉ trong chớp mắt đã hiện ra trên đầu Huỳnh Thắng, đao ngắn chém xuống với uy lực kinh thiên.
Nhưng ngay lúc đó, đao của nàng bỗng ngừng lại, thân ảnh bất động giữa không trung, ánh mắt kinh hãi. Một hư ảnh Hồ Điệp khổng lồ hiện lên, lấy nàng làm trung tâm, lúc ẩn lúc hiện, hùng vĩ như một nàng tiên Bướm giơ đao bất động, khí thế áp đảo bao trùm cả võ đài. Mông Cổ dụi mắt, ánh mắt trợn tròn, giọng nói đầy kinh ngạc: “Ve Trâu bay vô mắt ta à? Sao lại thế này?” Thanh Nguyệt đứng phắt dậy, khuôn mặt âm trầm, ánh mắt kinh hãi. Mẫn Nhan bước tới, nhưng lại lùi lại, thần thái bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Huỳnh Thắng tái nhợt, linh lực trong cơ thể bỗng dao động, hắn phi thân lên, nhanh chóng tước đao khỏi tay Khả Vy, thu chiêu thức, sau đó đỡ lấy nàng khi thân thể nàng rơi tự do, nàng nằm gọn trong tay hắn, trông như một cô dâu vừa được bế lên. Khả Vy tỉnh lại, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt xấu hổ xen lẫn tức giận, nàng bật dậy, không nói không rằng, giơ tay tát một cái mạnh mẽ, năm ngón tay in rõ trên mặt Huỳnh Thắng, không trượt ngón nào! Khán đài bỗng bùng nổ tiếng la ó: “Yêu nghiệt, ôm cô dâu mà còn ăn tát, đáng đời!” Hắn tự nhủ, nụ cười khổ hiện trên môi: “Ta đúng là ngu hơn bò vụ nam nữ! Linh hồn tổn thương 50%, khổ hai tháng chưa đủ, giờ còn bị tát thêm một cái!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện