Vô Địch Thần May
Chương 54 : Chung Kết Ma Quân Kiếm
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 10:07 27-12-2019
.
Tại võ đài trung tâm của Thiên Địa Tông, không khí căng thẳng bao trùm, khán giả từ khắp Đại Thổ Tây Vực nín thở dõi theo, tiếng thì thào bàn tán vang lên không ngớt. Huỳnh Thắng đứng giữa võ đài, áo vàng tung bay nhẹ trong gió, khuôn mặt tuấn tú nhưng in rõ dấu tát năm ngón từ Khả Vy, hắn không né tránh cú tát ấy, ánh mắt điềm tĩnh nhưng nội tâm dao động. Hắn tự nhủ: “Linh hồn tổn thương hơn 30% sau khi dùng Ảo Mộng Vô Ngã tầng ba, nguy cơ suy yếu rất cao! Không thể dùng Vô Thiên Nhãn, phải giữ sức để đấu với Hạ Vi!” Khán đài bỗng ầm ĩ, khán giả há hốc mồm nhìn dấu tay trên mặt hắn, một số người cười lớn: “Tên yêu nghiệt này, ăn tát mà vẫn đứng vững, đúng là biến thái!” Trọng tài trên võ đài lúng túng, không biết xử lý ra sao.
Mẫn Nhan, áo tím mới toát lên tiên khí đạo cốt, đứng giữa võ đài, ánh mắt thoáng chút khó xử, cảm nhận không khí sai sai, giọng nói uy nghiêm vang lên: “Khả Vy thua!” Trọng tài lập tức tuyên bố kết quả, giọng nói vang vọng: “Huỳnh Thắng thắng, tiến vào chung kết!” Khả Vy, áo lụa trắng tinh khôi, nhan sắc chín điểm, bước xuống võ đài, ánh mắt thoáng chút xấu hổ, khẽ thì thầm bên tai Huỳnh Thắng: “Cảm ơn huynh đã nương tay!” Hắn im lặng, ánh mắt điềm tĩnh, bước về ghế ngọc của Nam Việt Hải Tông, tự nhủ: “Ta đúng là ngu hơn bò vụ nam nữ, ăn tát rồi vẫn phải cười!”
Đoàn người Nam Việt Hải Tông sực tỉnh, lập tức lao tới chúc mừng, tiếng cười nói vang vọng. Mông Cổ, râu bạc, áo đen, bỏ chân khỏi ghế, vỗ vai Huỳnh Thắng, giọng nói đầy phấn khích: “Tốt lắm, yêu nghiệt! Vào được chung kết, Nam Việt Hải Tông tự hào vì ngươi!” Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt sáng ngời, nở nụ cười tươi, ánh mắt đầy tin tưởng, giọng nói dịu dàng: “Huỳnh Thắng, ta biết ngươi làm được mà!” Hắn gật đầu, ánh mắt cảm kích, sau đó cáo từ mọi người, trở về phòng gỗ nghỉ ngơi, tự nhủ: “Linh lực hao tổn, linh hồn chỉ còn hơn 30%! Ảo Mộng Vô Ngã tầng ba đúng là kinh khủng, nhưng nguy cơ tẩu hỏa nhập ma cũng không nhỏ!” Hắn cần yên tĩnh, không muốn bị quấy rầy, và mọi người cũng hiểu ý, để hắn nghỉ ngơi.
Gần đó, Thanh Nguyệt, áo lam, tóc bạc, ánh mắt sắc lạnh, kéo Khả Vy ra một góc, giọng nói trầm thấp đầy nghi hoặc: “Con rơi vào ảo giác, thấy gì mà bất động như vậy?” Khả Vy ánh mắt lo lắng, giọng nói nhỏ: “Sư tôn, con thấy mình thắng, Huỳnh Thắng bị chém đôi ngay trước mắt, mọi thứ quá chân thật, con sốc đến mức không thể cử động!” Thanh Nguyệt trầm giọng, ánh mắt lạnh lẽo: “Tiểu tử này, Kết Đan hậu kỳ mà luyện được sát chiêu linh hồn, ảo giác kinh khủng như vậy! Lại thêm Kiếm Ý tầng bốn, ngộ tính biến thái! Ta suýt nhầm tưởng chỉ là tầng ba… Hắn quá nguy hiểm!” Khả Vy im lặng, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, trong lòng không khỏi bồn chồn.
Gần phòng gỗ của Huỳnh Thắng, Mông Cổ đứng nói chuyện với Ly Lan, ánh mắt vẫn còn chút sốc, giọng nói đầy cảm thán: “Tiểu tử đó luyện Ảo Mộng Vô Ngã đến tầng ba, ra hai chiêu cùng lúc: Hồ Điệp và Vô Ngã! Ly kỳ thật, kể ra ai cũng cười… Rụng Trứng luôn!” Ly Lan ánh mắt kinh ngạc, giọng nói run rẩy: “Tầng ba? Sao có thể nhanh như vậy?” Mông Cổ thở dài, ánh mắt đầy bất đắc dĩ: “Yêu nghiệt mà, sốc mãi cũng quen thôi!”
Sáng hôm sau, Huỳnh Thắng uể oải bước ra khỏi phòng gỗ, thần thái có phần mệt mỏi sau trận đấu với Khả Vy, nhưng mọi người đã chờ sẵn từ sớm, ánh mắt sáng rực, phấn khích không giấu nổi. Mông Cổ bước tới, ánh mắt ân cần, giọng nói lo lắng: “Sức khỏe của con ổn không?” Hắn mỉm cười nhẹ, gật đầu: “Cảm ơn sư thúc, ta ổn, chỉ cần nghỉ ngơi thêm chút nữa thôi!” Trong Hội sảnh, khán đài náo nhiệt hơn bao giờ hết, khán giả chen chúc, tiếng hò reo vang vọng, tất cả đều háo hức chờ đợi trận chung kết. Mẫn Nhan đứng giữa võ đài, giọng nói uy nghiêm vang lên: “Chung kết: Huỳnh Thắng đối đầu Hạ Vi! Tranh hạng ba, tư: Khả Vy đối đầu Triệu Dương!”
Hắn im lặng, ánh mắt điềm tĩnh, bước lên võ đài, tự nhủ: “Tối qua trằn trọc mãi, ban đầu chỉ nhắm giải nhì hoặc ba là đủ, nhưng giải nhất… đúng là nhỏ dãi! Ma Quân Kiếm của Hạ Vi, Thiên Giai Nhị Tinh, ngang với Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, nguy hiểm hơn cả tu sĩ! Hạ Vi không đáng sợ, nhưng thanh kiếm ấy mới đáng sợ! Linh hồn của ta còn yếu, phải cực kỳ cẩn thận!” Khả Vy cũng bước lên võ đài, đối diện Triệu Dương, áo trắng, khuôn mặt tuấn tú, tu vi Kết Đan hậu kỳ. Nàng truyền âm cho Thanh Nguyệt: “Sư tôn, nếu Huỳnh Thắng thắng Hạ Vi, Ma Quân Kiếm nhận hắn làm chủ, chúng ta phải làm sao?” Thanh Nguyệt nở nụ cười nham hiểm, giọng nói lạnh lùng: “Không thể để Ma Quân Kiếm lọt ra ngoài! Nếu hắn đồng ý làm đệ tử nội môn của Băng Sơn Tông, mọi chuyện sẽ dễ nói. Ngược lại…” Khả Vy ánh mắt lo lắng: “Nếu hắn có Ma Quân Kiếm, chẳng khác nào hổ thêm cánh, e rằng ngay cả lão tổ cũng không địch nổi! Khi đó, họa diệt môn khó tránh!” Trọng tài quát lớn: “Bắt đầu!” Triệu Dương ôm quyền, giọng nói trầm ổn: “Ta nhận thua!” Hắn lập tức rời khỏi võ đài, khán đài ngơ ngác, nhưng một số người không quá sốc, thì thào: “Cùng tông, đấu cũng vô nghĩa!” Khả Vy phi thân về ghế của Thanh Nguyệt, ánh mắt hướng lên võ đài, chăm chú theo dõi trận chung kết.
này.
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện