Vô Địch Thần May

Chương 55 : Giam Tàn Hồn Ma Quân

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 08:50 28-12-2019

.
Trên võ đài trung tâm của Thiên Địa Tông, không khí căng thẳng đến nghẹt thở, khán giả từ khắp Đại Thổ Tây Vực nín thở dõi theo, ánh mắt không rời khỏi hai thân ảnh đối diện nhau. Huỳnh Thắng đứng vững, áo vàng tung bay trong gió, khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt, ánh mắt sắc bén, tay cầm kiếm đã rời vỏ, linh lực dao động mạnh mẽ. Đối diện hắn là Hạ Vi, áo lam, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt thận trọng, tay nắm chặt Ma Quân Kiếm – bảo vật Thiên Giai Nhị Tinh, khí tức hắc ám tỏa ra từ lưỡi kiếm, mang theo áp lực kinh khủng. Nàng không tấn công ngay như các trận trước, ánh mắt đầy cảnh giác, cảm nhận rõ mối nguy hiểm từ Huỳnh Thắng. Hắn tự nhủ: “Ma Quân Kiếm, Thiên Giai Nhị Tinh, ngang với Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong! Linh hồn của ta chỉ còn hơn 30%, không thể dùng Vô Thiên Nhãn, phải cẩn thận, bất an quá! Đấu kiểu lùa vịt thế này, không hay chút nào!” Cả hai không vội tấn công, mà di chuyển theo vòng tròn, lúc xuôi lúc ngược, thân pháp linh hoạt, ánh mắt không rời đối thủ, trông như đang chơi trò lùa vịt, không chút sát khí. Khán đài bỗng ầm ĩ, một số đệ tử mất kiên nhẫn, hét lớn: “Má nó, đấu lẹ đi, chóng mặt bố rồi!” Trọng tài trên võ đài đỏ mặt, không biết xử lý thế nào trước cảnh tượng kỳ lạ. Đột nhiên, cả hai cùng dừng lại, đối diện nhau, ánh mắt xo kè, sau đó đồng thời tiến lên, lùi lại, động tác giống hệt như soi gương, không ai chịu ra tay trước. Khán đài bùng nổ tiếng la ó, một số khán giả bức xúc tháo giày ném lên võ đài, giày bay chi chít, rơi khắp nơi. Mẫn Nhan, áo tím, tiên khí đạo cốt, miệng giật giật, ánh mắt đầy bất mãn, phi thân lên võ đài, định quát tháo nhắc nhở. Nhưng ngay lúc đó, Huỳnh Thắng và Hạ Vi đồng loạt lao vào nhau, kiếm khí bùng nổ, chém liên hoàn, tốc độ nhanh như chớp. Hắn xuất kiếm cực nhanh, mỗi nhát đều tinh chuẩn, mang theo ý chí sắc bén. Hạ Vi chém ồ ạt, Ma Quân Kiếm lóe lên khí đen, mỗi nhát kiếm đều mang theo áp lực kinh khủng. Mẫn Nhan đang phi thân lên bỗng rơi vào tình thế chật vật, né tránh kiếm khí của Huỳnh Thắng, nhưng lại không kịp tránh nhát kiếm của Hạ Vi, áo tím rách tả tơi, trông như một cái bang vừa giáng lâm, tóc tai rối bù, ánh mắt đầy tức giận. Trọng tài vội hét lớn: “Dừng lại!” Hắn phi thân lên, kéo Mẫn Nhan rời khỏi võ đài, cứu vị trưởng lão khỏi tình cảnh nguy hiểm. Huỳnh Thắng cũng phi thân xuống, máu tươi rỉ ra khắp người, hơi thở có phần nặng nề. Trọng tài sau khi đưa Mẫn Nhan đi, ra hiệu cho trận đấu tiếp tục, nhưng cả hai lại… quay về trạng thái đi vòng tròn! Họ không diễn hài, mà đang so ý thức, thăm dò đối thủ, tìm kiếm sơ hở để chiếm tiên cơ. Mẫn Nhan can thiệp đã làm gián đoạn nhịp đấu, khiến Hạ Vi mất tập trung, nàng bất ngờ lao tới, chém ồ ạt, Ma Quân Kiếm lóe lên khí đen, sát khí kinh người lan tỏa, không gian xung quanh như bị bóp méo. Huỳnh Thắng ánh mắt điềm tĩnh, động chuôi kiếm, đâm chín nhát liên tiếp trong chớp mắt, tốc độ nhanh đến mức như chỉ có một nhát, chiêu thức mang theo Kiếm Ý tầng bốn, nhắm đúng điểm yếu của Hạ Vi, phá tan chiêu thức của nàng. Hạ Vi sắc mặt biến đổi, bị đẩy lùi ba bước, ánh mắt kinh hãi, không dám tiếp tục chém ồ ạt. Dưới khán đài, Thanh Nguyệt, áo lam, tóc bạc, mồ hôi lấm tấm trên trán, tự nhủ: “Ma Quân Kiếm âm thầm phong tỏa linh lực, tiểu tử này cảm nhận được bất thường, nên không manh động! Hắn đang chờ linh lực của Hạ Vi bị cắt đứt, vô hiệu hóa Ma Quân Kiếm! Thanh kiếm cũng biết nguy, cả hai đều đợi tiên cơ! Nếu đổi lại là ta, e rằng đã thảm như nạn nhân trước!” Mẫn Nhan đứng xa, ánh mắt láo liên, dường như đang suy tính điều gì. Bỗng nhiên, dị biến xảy ra! Hạ Vi đôi mắt đỏ rực như máu, nụ cười the thé vang lên, khiến một số đệ tử yếu ớt dưới khán đài ôm đầu lăn lộn, đau đớn. Ma Quân Kiếm truyền âm vào thức hải của Huỳnh Thắng, giọng nói âm trầm: “Tiểu tử, ta đã phong tỏa Thức Hải, định điều khiển ngươi, nhưng linh hồn ngươi trâu bò, ta không làm gì được! Giờ ta sẽ gạt linh hồn ngươi, chiếm thân xác này!” Hắn ánh mắt nghiêm trọng, tự nhủ: “Linh hồn của Hạ Vi bị đoạt xá! Ảo Mộng Vô Ngã tầng ba vô dụng, linh hồn ta còn yếu, nguy to rồi! Phải dùng Hỗn Thiên Hồn tầng hai, mạo hiểm thật, nhưng không còn cách nào khác!” Hắn vận linh lực đến cực hạn, rót vào kiếm, ánh sáng vàng rực bùng lên, Kiếm Ý tầng bốn lan tỏa, kết hợp với Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm tầng hai viên mãn, vô vàn cánh bướm bay ra, tụ lại thành một luồng sáng, lao thẳng về phía Hạ Vi, chém ra vô số vết thương, máu tươi nhuộm đỏ võ đài. Hạ Vi, lúc này đã bị tàn hồn Lãnh Băng Như khống chế, cười the thé, liếm lưỡi kiếm, giọng nói đầy điên dại, truyền âm: “Vô ích thôi! Ngươi mài mòn thân xác, giảm linh lực của ta? Sai lầm rồi! Linh hồn ngươi yếu, đây là cơ hội để ta đổi đời!” Nàng biến mất, chỉ trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt Huỳnh Thắng, đâm kiếm thẳng về phía tim, khí đen từ Ma Quân Kiếm lan tỏa, mang theo Linh Tính của kiếm và tàn hồn Lãnh Băng Như, xâm nhập thẳng vào Thức Hải của hắn. Hắn ánh mắt lạnh lùng, lập tức kích hoạt Hỗn Thiên Hồn tầng hai, một lồng giam linh hồn hiện lên trong Thức Hải, nhốt chặt tàn hồn Lãnh Băng Như. Tàn hồn gào thét: “Thả ta ra, nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời!” Hắn giọng nói lạnh lùng: “Tàn hồn ký sinh, chẳng khác gì tầm gửi! Lồng giam của ta kiên cố, ngươi cứ ở đó mà chơi, ta đi nhận thưởng đây!” Hắn rời khỏi Thức Hải, ánh mắt điềm tĩnh. Chỉ sau mười hô hấp, Hạ Vi ngã xuống vũng máu, thân thể vô lực, vết thương chằng chịt, hơi thở yếu ớt. Trương đại trưởng lão, áo lam, râu ngắn, phi thân lên võ đài, ánh mắt lo lắng kiểm tra tình trạng của Hạ Vi, nhanh chóng cho nàng nuốt đan dược, sau đó ra hiệu cho đệ tử đưa nàng về phòng, liếc nhìn Huỳnh Thắng với ánh mắt tức giận. Dưới khán đài, Khả Vy nhìn Thanh Nguyệt, chờ ý kiến. Thanh Nguyệt lắc đầu, tự nhủ: “Ma Quân Kiếm mất Linh Tính, giờ chỉ là một thanh kiếm vô dụng! Không cần hành động, chờ thời cơ thôi!” Huỳnh Thắng đứng trên võ đài, khuôn mặt tái nhợt, tự nhủ: “Linh hồn chỉ còn hơn 30%, suýt tẩu hỏa nhập ma! Nhận thưởng xong, ta phải nghỉ ngơi dài hạn thôi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang