Vô Địch Thần May

Chương 56 : Đột Phá Nguyên Anh

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 10:54 31-12-2019

.
Hội sảnh Thiên Địa Tông rực rỡ ánh sáng, không khí náo nhiệt, tiếng cười nói vang vọng, khán giả và các tông môn tụ tập đông đúc, chuẩn bị cho tiệc thiết đãi sau giải đấu. Mẫn Nhan, áo tím, tiên khí đạo cốt, đứng giữa hội sảnh, giọng nói uy nghiêm vang vọng: “Giải đấu đã kết thúc! Nam Việt Hải Tông đứng nhất, Phong Lân Tông đứng nhì, xin chúc mừng!” Tiếng vỗ tay rộn rã vang lên, Nam Việt Hải Tông và Phong Lân Tông hân hoan, ánh mắt mọi người sáng rực niềm vui. Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú nhưng vẫn còn dấu tát năm ngón từ Khả Vy, bước lên nhận phần thưởng, ánh mắt sáng ngời, lòng tràn đầy phấn khích, tự nhủ: “Phần thưởng này, đúng là nhỏ dãi!” Ngay lúc đó, Thanh Nguyệt, áo lam, tóc bạc, ánh mắt nham hiểm, bước lên khán đài, khí thế uy nghiêm lan tỏa, thu hút mọi ánh nhìn. Nàng nở nụ cười đầy ẩn ý, giọng nói trong trẻo nhưng mang theo sự tính toán: “Băng Sơn Tông vốn hứa tuyển hai đệ tử nội môn xuất sắc từ giải đấu này, nhưng hôm nay, ta quyết định phá lệ, nhận thêm một người, nếu kẻ đó đồng ý gia nhập!” Khán đài bỗng rôm rả, tiếng thì thào bàn tán vang lên, mọi người không khỏi tò mò về ý định của Thanh Nguyệt. Nàng nhìn Huỳnh Thắng, nụ cười càng rạng rỡ, tiếp tục: “Mai, ta sẽ gửi lệnh bài. Nhận lệnh bài tức là đồng ý, ngươi có năm ngày để chuẩn bị hành lý!” Nàng cáo từ, dáng vẻ nhẹ nhàng rời đi, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên tia sắc lạnh. Tiệc thiết đãi tiếp diễn, tiếng cười nói vang vọng, nhưng Huỳnh Thắng chỉ ở lại mười lăm phút, sau đó lặng lẽ rời khỏi hội sảnh, tự nhủ: “Lệnh bài? Băng Sơn Tông muốn gì? Có liên quan đến Ma Quân Kiếm không?” Về đến căn phòng gỗ nhỏ, không gian yên tĩnh bao trùm, Huỳnh Thắng ngồi xuống, mở phần thưởng vừa nhận được, ánh mắt sáng rực. Phần thưởng gồm một trăm trung phẩm linh thạch, cùng thanh Hoàng Hà Kiếm, một bảo vật Địa Giai, vượt trội hơn Bảo Ngọc Ngư Kiếm cùng cấp, tựa như xe đạp Nhật bền bỉ vượt xa xe Trung Quốc. Hắn vò đầu, ánh mắt đầy phấn khích, tự nhủ: “Linh thạch, đúng là thơm thật! Hấp thu chín mươi trung phẩm linh thạch và hai mươi sơ phẩm linh thạch, đột phá luôn!” Hắn quyết định ngay, không chút do dự, bắt đầu hấp thu linh thạch với tốc độ nhanh như “trăm cây chuối một giờ”. Trong Thức Hải, tàn hồn Lãnh Băng Như bị giam trong lồng giam linh hồn, giọng nói run rẩy, van xin: “Thả ta ra, ta nhận ngươi làm chủ, nói gì ta cũng nghe!” Hắn phớt lờ, tập trung hấp thu linh thạch, ánh sáng vàng rực lan tỏa khắp căn phòng. “Hô!” Một tiếng vang nhỏ, linh lực bùng nổ, viên linh thạch cuối cùng hóa thành hơi, tan biến trong không khí. Linh lực trong cơ thể Huỳnh Thắng dao động mãnh liệt, Kim Đan trong đan điền nứt toác, hóa thành một đứa nhỏ giống hệt hắn, tỏa ra sức mạnh kinh người – dấu hiệu của Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong! Hắn mở mắt, ánh sáng vàng rực lóe lên, tự nhủ: “Yêu thú cấp này có thể biến hình tự do, đây chính là Nguyên Anh! Linh lực cô đặc thành Sương Sa, Hóa Thân Thần Châm sắp hợp mười châm, đạt tầng một của Thiên Y Vô Hạn! Tầng hai, ta rất mong đợi!” Hắn kiểm tra chỉ số sức mạnh, ánh mắt không khỏi giật mình: Sức Mạnh vượt 300,000, Hộ Thể hơn 100,000, Trí Tuệ hơn 140,000, May Mắn hơn 600,000 nhờ Vô Thiên Động tăng phúc. Linh hồn và linh lực phục hồi đỉnh phong, không cần củng cố như tu sĩ bình thường, điều này khiến hắn vượt xa người khác. Hắn tự nhủ, nụ cười hài hước: “Biến thái thật, ông trời đúng là ưu ái! Linh hồn lột xác, gánh nặng giảm đi nhiều!” Hắn tiến vào Thức Hải, lồng giam linh hồn nơi giam giữ Lãnh Băng Như đã ảm đạm, tàn hồn bên trong run rẩy, giọng nói đầy thảm thiết: “Ngươi đột phá nhanh như vậy? Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, sức mạnh bất thường, không cần củng cố sao?” Hắn ánh mắt lạnh lùng, vận linh lực, tạo ra một lồng giam mới, kiên cố gấp nhiều lần, tiêu hao linh lực không đáng kể nhờ linh hồn vừa lột xác. Lãnh Băng Như gào lên, khóc lóc van xin: “Cho ta làm đầy tớ, ta nguyện trung thành với ngươi!” Hắn không đáp, ánh mắt điềm tĩnh, định dùng Vô Thiên Nhãn để kiểm chứng, nhưng dừng lại, tự nhủ: “Hồn lực đã đạt đỉnh phong, nhưng vẫn cần thời gian hồi phục, không nên lạm dụng!” Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, Huỳnh Thắng mở cửa, trước mặt là Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt sáng nhưng ánh lên chút buồn bã, giọng nói dịu dàng: “Trưởng lão Băng Sơn Tông nhờ muội đưa lệnh bài này đến. Nếu ngươi đồng ý làm đệ tử nội môn, hãy phản hồi sớm!” Hắn nhận lệnh bài, ánh mắt thoáng nghi hoặc, giọng nói trầm ổn: “Khi nào muội về tông môn?” Ly Lan lấp lửng, giọng nói nhỏ: “Mai. Huỳnh Thắng, ngươi nên gia nhập Băng Sơn Tông, tương lai sẽ tốt hơn…” Hắn im lặng, ánh mắt điềm tĩnh, tự nhủ: “Sao nàng lại buồn? Lệnh bài này… Băng Sơn Tông có mưu đồ gì đây?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang