Vô Địch Thần May

Chương 57 : Lệnh Bài Băng Sơn Tông

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 10:54 31-12-2019

.
Trong căn phòng gỗ nhỏ tại khu nghỉ ngơi của Nam Việt Hải Tông, không gian yên tĩnh, ánh sáng từ ngọn đèn dầu mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Huỳnh Thắng, áo vàng vẫn còn vương chút bụi đường sau giải đấu. Hắn đứng đối diện Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt sáng nhưng đỏ hoe, ánh lên nỗi buồn khó giấu, tay nàng run nhẹ khi đưa lệnh bài Băng Sơn Tông cho hắn. Hắn gật đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lòng không khỏi dao động, tự nhủ: “Bay xa, phải rời quê, rời hảo hữu. Băng Sơn Tông là cơ hội lớn, nhưng lệnh bài này… có mưu đồ gì? Ly Lan buồn vì ta đi sao? Ta đúng là ngu hơn bò vụ nam nữ!” Ly Lan mở miệng định nói, nhưng ánh mắt thoáng do dự, nàng vội cúi đầu cáo từ, bước nhanh ra ngoài, bóng lưng nhỏ bé khuất dần, lòng nặng trĩu. Huỳnh Thắng cầm lệnh bài, ánh mắt trầm ngâm, nhớ lại lời Thanh Nguyệt, áo lam, tóc bạc, tại hội sảnh hôm trước. Nàng đã cho hắn năm ngày để chuẩn bị, một thời gian gấp rút, bởi từ Thiên Địa Tông về Nam Việt Hải Tông mất mười lăm ngày, nhưng từ Nam Việt Hải Tông đến Băng Sơn Tông chỉ mất năm ngày. Hắn đã đáp ứng, hẹn rằng sau khi thu xếp xong sẽ báo danh. Dưới khán đài hôm đó, Thanh Nguyệt nghe tin, ánh mắt lóe lên tia nham hiểm, tự nhủ: “Thiên tài như hắn, lại có Ma Quân Kiếm, Băng Sơn Tông sẽ đại thắng! Phần thưởng giới thiệu như Hoa Điền, không nhỏ chút nào! Hạ Vi, Minh Vương, có hay không cũng chẳng sao!” Nàng rời đi, nụ cười ẩn chứa nhiều toan tính. Sáng sớm hôm sau, đoàn người Nam Việt Hải Tông leo lên phi hành thú, chuẩn bị rời khỏi Thiên Địa Tông, không khí tràn ngập niềm vui chiến thắng. Mẫn Nhan, áo tím, tiên khí đạo cốt, đích thân tiễn đoàn, một đặc ân hiếm có chỉ dành cho Nam Việt Hải Tông và Băng Sơn Tông, chứng tỏ vị thế của hai tông môn đã được cải thiện đáng kể sau giải đấu. Phi hành thú cất cánh, tiếng gió rít qua đôi cánh khổng lồ, Huỳnh Thắng ngồi trên lưng thú, ánh mắt điềm tĩnh, tận dụng mười lăm ngày đường về để luyện Hóa Thân Thần Châm, một chiêu thức trong Thiên Y Vô Hạn. Hắn hợp được ba châm, tăng chúc phúc cho huyệt vị ở tay và chân, tự nhủ: “Hợp ba châm, chúc phúc mạnh hơn nhiều! Tầng hai của Thiên Y Vô Hạn, sắp đạt được rồi! Linh hồn đã ở đỉnh phong, nhưng không nên lạm dụng Vô Thiên Nhãn!” Hắn mỉm cười, cảm nhận linh lực trong cơ thể ngày càng cô đặc, sức mạnh tăng lên đáng kể. Sau mười lăm ngày, phi hành thú đáp xuống trước cổng Nam Việt Hải Tông, không khí náo nhiệt, trưởng lão và đệ tử tông môn đã chuẩn bị sẵn sàng, đón đoàn người trở về một cách hoành tráng. Đại trưởng lão, áo xám, râu dài, giọng nói vang vọng: “Mông đại trưởng lão, mời vào Chánh điện, Trưởng môn đang chờ!” Đoàn người kinh hỷ, ánh mắt sáng ngời, chỉ riêng Huỳnh Thắng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thần thái ung dung. Mông Cổ, râu bạc, áo đen, không giấu được xúc động, giọng nói run run: “Được gặp Trưởng môn, đúng là như mơ!” Ly Lan, đôi mắt sáng ngời, ánh lên niềm tự hào, đặc biệt khi khán đài của tông môn tung hô tên Huỳnh Thắng, tự nhủ: “Tất cả là nhờ huynh Thắng, công lớn nhất thuộc về huynh ấy!” Chánh điện Nam Việt Hải Tông lộng lẫy, bàn tiệc được bày sẵn với chín ghế: ba trưởng lão gồm Mông Cổ, Thẩm Du – áo xanh, tóc bạc, và Lân trưởng lão – áo xám, mắt sắc; năm đệ tử gồm Huỳnh Thắng, Ly Lan, Khoái Kiếm – áo đỏ, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng, Yến Trang – áo lam, song kiếm đeo sau lưng, và Tri Thức – áo xám, mắt sắc. Trúc Đạo, Trưởng môn Nam Việt Hải Tông, áo trắng, râu bạc, thần thái thiên nhân, nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói vang vọng: “Các ngươi đã vất vả rồi! Tiệc chúc mừng hôm nay, mời mọi người, đừng chê!” Mọi người đồng loạt hành lễ, sau đó nhập tiệc, không khí ấm áp lan tỏa. Trúc Đạo ngồi cạnh Mông Cổ, nâng ly rượu, giọng nói hào sảng: “Chúc mừng chiến thắng!” Cả bàn cùng nâng ly, cạn chén trong tiếng cười nói rộn rã. Mông Cổ bắt đầu kể lại trận đại hội, nhấn mạnh chiến tích của Huỳnh Thắng, ánh mắt đầy tự hào: “Tiểu tử này, yêu nghiệt thật! Kiếm Ý tầng bốn, Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm tầng hai viên mãn, áp đảo cả giải đấu!” Trúc Đạo nghe xong, ánh mắt hài lòng, nhìn Huỳnh Thắng, sau đó lướt qua cả đoàn, giọng nói trầm ổn: “Hôm nay là ngày trọng đại! Ngoài phần thưởng cá nhân, ta quyết định tặng thêm một bảo vật cho người xuất sắc nhất!” Chánh điện bỗng náo nhiệt, tiếng thán phục vang lên, mọi người không khỏi trầm trồ trước sự hào phóng của Trưởng môn. Tiệc kéo dài đến khuya mới tàn, Huỳnh Thắng trở về phòng, lòng bồi hồi sau hơn một tháng xa tông môn. Vừa mở cửa, hắn thấy Mã Siêu, áo xanh, mắt sáng, và Trung Trực, áo xám, tóc ngắn, đã chờ sẵn, ánh mắt đầy lo lắng. Mã Siêu bước tới, đưa một lá thư, giọng nói run run: “Huynh đi một tháng, thư này vừa tới, có vẻ gấp lắm!” Hắn mở thư, khuôn mặt lập tức tái nhợt, lá thư mang bút tích của Nhân Kiệt Lão tổ nhà Trần: “Con đi một tháng, họ Trần biến động lớn. Lục Xa Tông gây hấn, sát hại trưởng lão, nhắm vào Thiên Y Vô Hạn. Gián điệp đã lộ bí mật. Chúng e ngại con, hạch tâm của Nam Việt Hải Tông, nên chưa hành động trắng trợn. Ta sợ mất bí kíp, tộc diệt. Mau về!” Hắn lập tức hủy thư, ánh mắt lạnh lùng, tự nhủ: “Lục Xa Tông, khốn kiếp! Ta phải về ngay, không thể để diệt tộc!” Hắn quay sang Mã Siêu và Trung Trực, giọng nói trầm ổn: “Ta sẽ rời đi sáng mai, các ngươi giúp ta chuẩn bị, đây là chút quà thưởng!” Hắn đưa cho họ ít bảo vật, ánh mắt sáng rực, sẵn sàng đối mặt với thử thách mới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang