Vô Địch Thần May
Chương 58 : Hành Trình Cứu Họ Trần
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 10:01 04-01-2020
.
Sáng sớm, ánh mặt trời đầu tiên chiếu qua những tán cây, không gian Nam Việt Hải Tông còn vương chút sương mù, không khí trong lành nhưng mang theo sự gấp gáp. Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú nhưng ánh mắt đầy lo lắng, đứng trước Mông Cổ, râu bạc, áo đen, giọng nói trầm ổn: “Mông sư thúc, họ Trần nhà ta gặp đại nạn, ta phải về ngay, xin phép rời đi!” Mông Cổ ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói đầy quyết đoán: “Được, nhưng ngươi không thể đi một mình! Ta cho Ly Lan và Khoái Kiếm hỗ trợ, cầm lệnh bài này, thuê phi hành thú nhanh nhất!” Hắn định từ chối, không muốn liên lụy đồng môn, nhưng ánh mắt kiên định của Mông Cổ khiến hắn không thể cãi, đành gật đầu, tự nhủ: “Thời gian gấp rút, không cãi được! Linh hồn đã ở đỉnh phong, nhưng phải cẩn thận, không lạm dụng Vô Thiên Nhãn!” Chỉ sau hai phút, Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt sáng ngời, và Khoái Kiếm, áo đỏ, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng đeo sau lưng, đã sẵn sàng hành trang, đứng chờ.
Trạm phi hành thú gần nhất cách tông môn hai ngày đường nếu đi ngựa, nhưng Mông Cổ ánh mắt sáng lên, giọng nói trầm ổn: “Trưởng môn có Hoàng Ưng Phi Tước, tuy nhỏ nhưng chở được bốn người, chỉ hai canh giờ là tới trạm!” Trúc Đạo, Trưởng môn Nam Việt Hải Tông, áo trắng, râu bạc, nghe tin lập tức đồng ý, giọng nói hào sảng: “Đi ngay, cứu tộc là việc lớn!” Hoàng Ưng Phi Tước, bộ lông vàng rực rỡ, thân hình nhỏ gọn nhưng nhanh nhẹn, cất cánh, tiếng gió rít qua đôi cánh, chỉ trong hai canh giờ đã đáp xuống trạm phi hành thú. Tại trạm, nhờ lệnh bài của Mông Cổ, Huỳnh Thắng thuê được Đại Khổng Tước, một phi hành thú tốc độ cao, với phí thuê là hai trung phẩm linh thạch. Hắn trả phí, ánh mắt thoáng tiếc nuối, tự nhủ: “Đắt thật, nhưng để cứu tộc, đáng giá!” Một nam hán tử, áo xám, râu rậm, nở nụ cười hào sảng: “Nhiệm vụ đặc biệt cho hạch tâm đệ tử đây mà! Đại Khổng Tước sẽ đưa các ngươi đến Nhất Băng Nguyên trong năm ngày!” Hắn thở dài, bước vào khoang nghỉ trên lưng Đại Khổng Tước, ánh mắt trầm ngâm.
Trong khoang, không gian nhỏ nhưng ấm cúng, Huỳnh Thắng truyền âm cho Ly Lan và Khoái Kiếm, kể về tình hình nguy cấp của họ Trần, giọng nói trầm thấp: “Họ Trần nhà ta bị Lục Xa Tông tấn công, diệt tộc là điều có thể xảy ra!” Hắn giấu đi chi tiết về Thiên Y Vô Hạn, chỉ nói sơ qua về mối nguy. Ly Lan ánh mắt ngưng trọng, giọng nói dịu dàng: “Huỳnh Thắng, chúng ta sẽ giúp ngươi!” Khoái Kiếm gật đầu, ánh mắt kiên định: “Lục Xa Tông làm chuyện tày trời, ta sẽ cùng ngươi đòi lại công đạo!” Cả ba ngồi thiền, tập trung tinh thần, chuẩn bị cho hành trình phía trước. Hắn tự nhủ: “Ta sẽ dịch dung giống Vỹ Lạc, giấu thân phận! Linh lực Sương Sa đã cô đặc, Hóa Thân Thần Châm hợp ba, sẵn sàng chiến đấu!”
Năm ngày trôi qua, Đại Khổng Tước đáp xuống Nhất Băng Nguyên, vùng đất lạnh giá, gió rét thổi qua mang theo hơi thở băng hàn. Huỳnh Thắng, Ly Lan, và Khoái Kiếm phi thân xuống, ánh mắt cả ba lập tức tối lại khi nhìn thấy phủ họ Trần – tan hoang, tường đá đổ nát, vết máu khô bám đầy trên mặt đất, tàn tích của một trận chiến ác liệt hiện rõ. Khắp phủ bụi phủ dày, mạng nhện giăng kín, không một bóng người, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Hắn tự nhủ: “Chẳng lẽ họ Trần đã bị diệt tộc thật?” Hắn vận Thiên Nhĩ Thông và Thiên Nhãn Thông, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu sự sống nào. Ly Lan và Khoái Kiếm chia nhau tìm kiếm, nhưng cũng vô vọng, không tìm thấy dù chỉ một manh mối nhỏ. Ly Lan ánh mắt lo lắng, giọng nói dịu dàng: “Huỳnh Thắng, đừng quá đau lòng, muội và Khoái huynh sẽ giúp ngươi trả thù!” Khoái Kiếm gật đầu, giọng nói kiên định: “Kẻ ác phải đền tội!” Hắn gật đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Chia ba hướng, tìm manh mối!” Nam hán tử điều khiển Đại Khổng Tước đã rời đi, để lại cả ba giữa vùng đất hoang tàn.
Huỳnh Thắng quay lại mật đạo nơi hắn từng học Thiên Y Vô Hạn, không gian phủ đầy bụi, mạng nhện giăng kín, không một dấu chân. Hắn tự nhủ: “Ai còn sống sót? Bí kíp đâu rồi?” Nhớ lại lá thư của Nhân Kiệt Lão tổ, hắn phân tích kỹ lưỡng: lá thư nhìn qua bình thường, nhưng nhắc đến mật đạo, chắc chắn có ẩn ý. Sau một nén hương kiểm tra, hắn phi thân đến một góc khuất, phát hiện một cơ quan tinh vi được giấu sau bàn thờ tổ tiên. Hắn nở nụ cười nhẹ, giọng nói trầm ổn: “Nhân Kiệt Lão tổ, tâm cơ thật sâu! Nếu không có lá thư, ta không thể tìm ra!” Hắn kích hoạt cơ quan, một tiếng “cạch” vang lên, hộc đá mở ra, lộ ra bí kíp Thiên Y Vô Hạn. Hắn cẩn thận cất vào giới chỉ, sau đó vệ sinh bàn thờ, ánh mắt kiên định, thầm nguyện: “Dù họ Trần không còn, ta nhờ tộc mà có hôm nay. Ta sẽ đòi lại công đạo!”
Đêm khuya, Nhất Băng Nguyên lạnh giá, gió rét thổi qua phủ họ Trần điêu tàn, gợi nhớ những ngày xưa yên bình. Ly Lan và Khoái Kiếm trở lại, ánh mắt đầy lo lắng. Hắn ngồi trên ghế đá, đống lửa trước mặt cháy tí tách, ánh sáng đỏ rực chiếu lên khuôn mặt trầm tư. Khoái Kiếm bước tới, giọng nói trầm thấp: “Lục Xa Tông diệt tộc thật! Đệ bắt được hai đệ tử của chúng, trói ở ven rừng!” Ly Lan bổ sung: “Muội thám thính được, ngoài Lục Xa Tông, còn có Nhất Kiếm Tông Nhị Tinh đứng sau, thông tin từ tửu điếm gần đây!” Hắn hít sâu, ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn hai người, dẫn ta đến gặp hai tên đó!” Cả ba ngụy trang thành lữ khách, phi thân về phía ven rừng.
Tại ven rừng, hai đệ tử Lục Xa Tông bị trói chặt, một tên da trắng, áo xanh, một tên da ngâm, áo xám, ánh mắt đầy sợ hãi. Khoái Kiếm đả thông huyệt câm, khoanh tay đứng nhìn. Tên da trắng cố giữ bình tĩnh, giọng nói run run: “Các vị, bắt bọn ta, Lục Xa Tông sẽ không tha!” Huỳnh Thắng ánh mắt lạnh lùng, thả sát khí bao trùm, giọng nói trầm ổn: “Các ngươi thám thính họ Trần? Nói thật, ta sẽ tha! Nếu không, ta sưu hồn, đau đớn không chịu nổi đâu!” Tên da trắng hoảng loạn, lập tức khai: “Bọn ta có sáu người, chia thành ba nhóm, tìm kiếm họ Trần! Cấp trên của bọn ta đang ở tửu điếm Song Hương, cách đây hai mươi dặm về phía đông!” Hắn ánh mắt sắc lạnh, vận Hóa Thân Thần Châm hợp ba, phóng sáu châm nhắm vào huyệt đầu, niệm pháp quyết, sưu hồn cả hai, sau đó xóa trí nhớ của chúng. Chỉ sau hai hô hấp, hai tên ngất xỉu. Hắn quay sang Ly Lan và Khoái Kiếm, giọng nói trầm ổn: “Bọn chúng sẽ quên mọi thứ, tỉnh lại sớm thôi. Đi đến tửu điếm Song Hương!” Khoái Kiếm ánh mắt kinh ngạc, còn Ly Lan điềm tĩnh, đã quen với cách hắn sử dụng châm.
Chỉ mười phút sau, cả ba đã đến tửu điếm Song Hương, không gian náo nhiệt, tiếng cười nói vang vọng, khách nhân đông đúc. Họ ngụy trang thành lữ khách, chọn một bàn ở tầng một, gọi vài món đặc sản. Một tiểu cô nương xinh xắn, dáng vẻ lanh lợi, bước tới, giọng nói trong trẻo: “Các vị cần cô nương hầu rượu không?” Ly Lan sắc mặt lập tức tối lại, giọng nói lạnh lùng: “Huynh đệ ta chỉ ăn thôi, không cần!” Tiểu cô nương vội cúi đầu rời đi, Huỳnh Thắng ánh mắt thoáng ý cười, tự nhủ: “Ghen à? Tiểu cô nương lanh lợi thật, Song Hương náo nhiệt thế này, điều tra phải cẩn thận!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện