Vô Địch Thần May
Chương 59 : Sưu Hồn Song Hương
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 10:01 04-01-2020
.
Tửu điếm Song Hương chật kín khách nhân, không khí náo nhiệt, tiếng cười nói vang vọng, mùi rượu thơm hòa quyện với hương vị đặc sản lan tỏa khắp không gian. Huỳnh Thắng, ngụy trang trong bộ áo xám, khuôn mặt tuấn tú nhưng che giấu thần thái, ngồi tại một bàn ở tầng một cùng Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt sáng nhưng ánh lên chút căng thẳng, và Khoái Kiếm, áo đỏ, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng đeo sau lưng, ánh mắt cảnh giác. Một tiểu cô nương xinh đẹp vừa rời đi sau khi bị Ly Lan đuổi, sắc mặt nàng tối lại, giọng nói lạnh lùng xen chút ghen tuông: “Đàn ông các huynh, chẳng ai tốt!” Hắn và Khoái Kiếm nhìn nhau, nuốt khan một ngụm nước miếng, ánh mắt thoáng ý cười, tự nhủ: “Ghen rồi, hài thật!” Hắn giả vờ nâng ly rượu, giọng nói nhỏ với Khoái Kiếm, nhưng âm thanh được khóa lại bằng Thiên Nhĩ Thông, chỉ truyền đến tai đồng môn.
Hắn vận Thiên Nhĩ Thông tầng hai, lắng nghe cuộc trò chuyện ở tầng trên. Mao Dân, áo xám, đôi mắt gian xảo, trưởng lão của Nhất Kiếm Tông, giọng nói đầy bất mãn: “Ninh trưởng lão, bọn ta đã bắt hết họ Trần, nhưng bí kíp Thiên Y Vô Hạn vẫn không thấy! Ta mất kiên nhẫn rồi!” Ninh Khôn, áo xanh, râu ngắn, trưởng lão Lục Xa Tông, giọng nói trầm thấp: “Mao huynh, đừng nóng vội! Huỳnh Thắng, tức Vỹ Lạc, rời Nam Việt Hải Tông năm ngày trước, sắp về rồi. Chỉ cần giăng bẫy, ép Nhân Kiệt giao ra, bí kíp sẽ nằm trong tay chúng ta!” Ly Lan nghe đến đây, ánh mắt kinh hãi, quay sang nhìn Huỳnh Thắng. Hắn gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, tự nhủ: “Lục Xa Tông và Nhất Kiếm Tông cấu kết! Linh hồn của ta đã ở đỉnh phong, sưu hồn chúng là cách nhanh nhất!”
Mao Dân tiếp tục, giọng nói đầy lo lắng: “Huỳnh Thắng là hạch tâm đệ tử Nam Việt Hải Tông, đồn rằng chỉ Kết Đan trung kỳ, nhưng ta không thể địch nổi! Phải ra tay nhanh, gọn!” Ninh Khôn gật đầu, ánh mắt sắc lạnh, nhưng không nói thêm. Mao Dân đứng dậy, giọng nói gấp gáp: “Khuya nay, thu xếp gấp!” Hắn rời khỏi tầng hai, bước nhanh xuống cầu thang. Huỳnh Thắng ánh mắt lạnh lùng, đứng dậy, giọng nói nhỏ: “Sư huynh, muội theo dõi Ninh Khôn, ta sẽ đuổi theo Mao Dân!” Hắn phi thân ra ngoài, thân ảnh nhanh như chớp, biến mất trong màn đêm. Khoái Kiếm ánh mắt ngơ ngác, quay sang Ly Lan: “Hắn biết kiểu gì mà nhanh vậy?” Ly Lan ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói nhỏ: “Huynh ấy phát hiện hai kẻ này qua Thiên Nhĩ Thông, nhờ ta theo dõi Ninh Khôn!” Nàng chỉ về phía tên áo xanh đang ngồi ở góc khuất: “Ninh Khôn, theo sát!” Cả hai lập tức rời đi, thân pháp nhẹ nhàng, không gây chú ý.
Huỳnh Thắng đuổi theo Mao Dân, thân ảnh ẩn trong bóng tối, di chuyển nhanh như một bóng ma. Mao Dân ngồi trên một xe ngựa, bên cạnh là hai đệ tử áo xám, xe chạy qua một cánh đồng vắng, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng bánh xe lăn đều đều. Bỗng nhiên, xe ngựa dừng lại, con ngựa bất động, hai đệ tử mặt xanh lè, ngã vật xuống đất, ngất xỉu. Mao Dân quát lớn: “Chuyện gì vậy?” Hắn cảm nhận khí tức bất thường, rùng mình, biết mình bị tập kích, nhưng không phát hiện được kẻ nào. Huỳnh Thắng hiện thân, sát khí lạnh lẽo lan tỏa, ánh mắt sắc lạnh: “Mao Dân, khai ra ai sai khiến ngươi diệt họ Trần! Thành thật, ta cho ngươi sống; nếu không, ta sưu hồn, đau đớn không chịu nổi đâu!” Mao Dân run rẩy, cố giữ bình tĩnh, giọng nói run run: “Các hạ, nhúng tay vào việc này không tốt đâu! Tha cho ta, ngươi muốn gì ta cũng cho!” Hắn ánh mắt lạnh lùng: “Năm giây, nếu không nói, ta phong bế huyệt đạo, sưu hồn ngay!”
Mao Dân ánh mắt kinh hãi, nhưng vẫn cố chống cự, lưỡi dao vô hình chém thẳng vào linh hồn, khiến hắn gào lên đau đớn, thân thể run rẩy. Huỳnh Thắng dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp: “Nói!” Mao Dân hoảng loạn, lập tức khai: “Tào Ngân, trưởng môn Lục Xa Tông, và Nguyên Tinh, trưởng lão Nhất Kiếm Tông, cùng hợp tác để lấy bí kíp! Ta chỉ hỗ trợ thôi!” Hắn ánh mắt sắc lạnh: “Có kẻ chống lưng mà dám làm ác, không sợ hậu quả sao?” Mao Dân ánh mắt kinh hoàng: “Ta bị sai khiến, không có lựa chọn!” Hắn không đáp, vận Hóa Thân Thần Châm hợp ba, phóng sáu châm nhắm vào huyệt đầu, niệm pháp quyết, sưu hồn Mao Dân, sau đó xóa sạch trí nhớ. Mao Dân ngất xỉu ngay lập tức. Hắn tự nhủ: “Yêu hòa bình, không giết bừa! Tào Ngân, Nguyên Tinh, các ngươi chờ đấy!” Hắn phi thân rời đi, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn sử dụng Truyền Phù, tìm kiếm Ly Lan và Khoái Kiếm trong phạm vi năm mươi dặm, tự nhủ: “Truyền Phù đắt thật, nhưng xài đã!” Chỉ trong chớp mắt, hắn tìm thấy hai người, cùng với Ninh Khôn và bốn đệ tử áo xám, tất cả đều bất động. Hắn ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói nhỏ: “Tin tức thế nào?” Ly Lan ánh mắt lo lắng: “Ninh Khôn cứng miệng, còn truyền tin cho đồng bọn, muội đã đánh ngất hắn!” Hắn gật đầu, giọng nói trầm ổn: “Ta đã biết chân tướng, chúng ta đi Lục Xa Tông cứu người, không thể chậm trễ!” Hắn vận Hóa Thân Thần Châm, sưu hồn Ninh Khôn, xóa sạch dấu vết, ánh mắt lạnh lùng.
Cả ba lập tức thuê phi hành thú tại Nhất Băng Nguyên, chỉ mất hai ngày để đến Lục Xa Tông. Trên phi hành thú, Huỳnh Thắng tranh thủ luyện Hóa Thân Thần Châm, hợp thêm một châm, đạt mức hợp bốn, ánh mắt mệt mỏi, tự nhủ: “Mệt thật! Thiên Y Vô Hạn phẩm chất quá cao, người khác tốn cả đời cũng không đạt nổi!” Ly Lan và Khoái Kiếm ánh mắt lo lắng, nhưng cả hai đều kiên định, giọng nói đồng thanh: “Lục Xa Tông, chúng phải trả giá!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện