Vô Địch Thần May

Chương 6 : Loạn Chiến Tửu Lâu

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 14:48 28-10-2019

.
Tiếng đàn của Diệu Nhi vang vọng khắp đại sảnh tửu lâu Thanh Cầm, trong trẻo như suối ngọc, cuốn theo từng cung bậc cảm xúc. Mỗi âm thanh như chạm vào lòng người, khơi dậy nỗi niềm khó tả, lúc dâng trào, lúc u hoài. Khi khúc Hồ Điệp Mộng kết thúc, đại sảnh lặng im, rồi bùng nổ tiếng vỗ tay rộn rã. Huỳnh Thắng nhấp trà, thầm nghĩ: “Đàn hay thật, nhưng ‘tiểu đệ’ ta còn chưa cứu, nghe chỉ thêm xót xa.” Đại nương trang sức lấp lánh bước lên khán đài, giọng sang sảng: “Theo lệ cũ, công tử nào bỏ nhiều tiền nhất sẽ được Diệu Nhi bồi tiếp. Nhưng hôm nay, Diệu Nhi tâm trạng không vui. Vị công tử nào khiến nàng hứng thú trò chuyện sẽ được nàng bồi tiếp suốt đêm. Ai cũng có cơ hội, chúc các vị may mắn!” Nói xong, bà rời khán đài, để lại đại sảnh náo nhiệt như hội. Tiếng xì xào bàn tán nổi lên, các công tử chen lấn, tranh nhau lên khán đài thử vận may với mỹ nhân tuyệt sắc. Hà Nhân nhìn Huỳnh Thắng, cười hỏi: “Hiền đệ, muốn thử một lần không?” Huỳnh Thắng lắc đầu, nhếch mép: “Đệ không hứng thú. Hà huynh và hai vị công tử cứ lên thử vận may đi.” Hắn nâng tách trà, ánh mắt lướt quanh, luôn giữ cảnh giác. Nội lực hùng hậu khiến giác quan hắn nhạy bén, bất kỳ động tĩnh nhỏ cũng không qua nổi. Hà Nhân gật đầu, cùng Tào công tử và Liễu công tử chen vào đám đông, để lại Huỳnh Thắng ngồi một mình. Hắn vừa nhấp trà, vừa quan sát, đột nhiên cảm nhận một luồng khí tức lạ. Bước chân nhẹ nhàng, gần như không tiếng động, đang tiến đến. Hắn đặt tách trà xuống, quay đầu, thấy một nữ tử áo lụa xanh, dung mạo thanh tú, chính là nha hoàn của Diệu Nhi. Hắn ôm quyền, giọng khách sáo: “Cô nương đến đây, có gì chỉ dạy?” Nữ tử mỉm cười, giọng trong trẻo như chuông bạc: “Tiểu nữ Thiên Tuyết Nguyệt, công tử cứ gọi Tuyết Nguyệt. Tiểu nữ mạo muội đến, chỉ muốn hỏi một việc.” Nàng lấy ra một miếng ngọc bội xanh biếc, tinh xảo như ngọc lưu ly, khắc chữ “Nhân” sắc nét, đưa cho hắn xem: “Công tử có nhận ra vật này không?” Huỳnh Thắng cầm ngọc bội, quan sát kỹ. Chất ngọc mát lạnh, thoang thoảng linh khí, chữ “Nhân” mang khí tức cổ xưa, như ẩn chứa bí mật. Hắn lắc đầu, trả lại: “Tại hạ chưa từng thấy qua.” Hắn nhìn Tuyết Nguyệt, lòng thoáng nghi ngờ. Nàng là mỹ nhân, mày ngài mắt phượng, nhưng khí chất lạnh lùng, toát ra sự bất thường. Một mùi hương nhàn nhạt từ nàng lan tỏa, sâu lắng, khó tả, khiến hắn khắc sâu trong tâm trí. Hắn thầm nghĩ: “Mùi hương này… không phải hương hoa, mà như Yêu khí pha lẫn linh khí. Nàng là ai?” Đúng lúc đó, một tiếng “keng” vang lên, kèm theo tiếng la hét từ khán đài. Huỳnh Thắng dời mắt, thấy Hà Nhân, Tào công tử, và Liễu công tử bị ném ra, ngã chổng mông xuống đất, mặt mũi bầm dập. Hắn vận Thiên Nam Bộ Pháp, thân hình lướt đi như gió, chỉ để lại tàn ảnh. Tuyết Nguyệt đứng sau, mắt lóe lên tia kinh ngạc: “Thân pháp này… viên mãn?!” Huỳnh Thắng đỡ Hà Nhân dậy, hỏi nhanh: “Huynh có sao không?” Hà Nhân xua tay, mặt đau đớn: “Không sao, cảm ơn đệ.” Hắn tiếp tục đỡ Tào công tử, dáng cao gầy, và Liễu công tử, mặt trắng như ngọc, cả hai đều lườm lên khán đài, tức tối. Trên khán đài, một thanh niên áo gấm, mặt mũi kiêu ngạo, chắp tay cười lạnh. Hắn chính là Lỗ công tử, nhi tử thành chủ, ánh mắt đầy ngạo mạn: “Ba vị, thật có lỗi. Hộ vệ của ta hơi bất cẩn. Tốt nhất đừng xen vào, kẻo ta sợ họ lại ‘bất cẩn’ lần nữa.” Huỳnh Thắng nhíu mày, định bước lên dạy cho gã một bài học, thì một bóng người lướt qua, nhanh như chớp. Hắn liếc mắt, nhận ra Tuyết Nguyệt, thân pháp linh động, lao thẳng về khán đài. Nàng tung quyền, khí thế sắc bén, nhắm thẳng Lỗ công tử. Gã cũng là võ giả, vội vận công chống đỡ, nhưng chỉ sau vài chiêu, hắn đã chật vật, né tránh luống cuống. “Rầm!” Tuyết Nguyệt tung một quyền, đánh bay Lỗ công tử ra khỏi khán đài. Hắn cắm đầu xuống đất, tư thế như cây chuối, thê thảm không tả nổi. Năm tên hộ vệ áo đen vội chạy đến, đỡ Lỗ công tử dậy. Hắn tức giận, mặt đỏ gay, chỉ vào Tuyết Nguyệt: “Hay lắm, dám động vào bổn công tử! Tất cả lên, bắt hai ả này về phủ! Ai bắt được, ta trọng thưởng!” Mắt năm hộ vệ sáng rực, lao lên khán đài như sói đói. Đám đông hoảng loạn, chen lấn chạy khỏi tửu lâu, sợ liên lụy. Đại sảnh chỉ còn nhóm của Huỳnh Thắng và vài người gan lớn đứng xem. Hắn khoanh tay, lạnh lùng quan sát, thầm nghĩ: “Vũng nước đục này, ta không muốn xen vào. Tuyết Nguyệt mạnh hơn đám hộ vệ nhiều, thậm chí Diệu Nhi cũng có thể là cao thủ. Lỗ công tử tự chuốc họa.” Quả như hắn dự đoán, năm hộ vệ bị Tuyết Nguyệt đánh cho tơi tả. Quyền pháp của nàng tinh diệu, nhìn vô lực nhưng lực đạo mười phần, mỗi cú đánh trúng đúng chỗ sơ hở, khiến đối thủ ngã gục, toàn thân bầm dập. Nàng như cơn gió, linh động, không ai chạm nổi góc áo. Huỳnh Thắng gật đầu, thầm khen: “Quyền pháp này, ít nhất là địa giai! Nàng không phải nha hoàn bình thường.” Hà Nhân, Tào công tử, và Liễu công tử trợn mắt, kinh ngạc trước sức mạnh của Tuyết Nguyệt. Nhưng ngạc nhiên hơn cả là Lỗ công tử. Hắn không ngờ đám hộ vệ tinh nhuệ, được phụ thân tuyển chọn, lại bị một tiểu nữ đánh không còn sức phản kháng. Thấy tình thế bất lợi, hắn lén chuồn ra cửa, chạy mất dạng, bỏ lại đám hộ vệ “ăn hành”. Huỳnh Thắng nhếch mép, nhìn Hà Nhân: “Hết trò rồi, về thôi.” Hà Nhân gật đầu, ôm quyền chào Tào công tử và Liễu công tử. Hắn liếc khán đài lần cuối, thấy Tuyết Nguyệt đứng cạnh Diệu Nhi, ánh mắt lạnh lùng quét qua đại sảnh. Mùi hương kỳ lạ của nàng vẫn thoảng trong không khí, khiến Huỳnh Thắng nhíu mày. Hắn thầm nghĩ: “Ngọc bội, mùi hương, và sức mạnh này… Tuyết Nguyệt, ngươi là ai? Có liên quan đến bí mật của sư phụ không?” Hắn siết chặt chuôi kiếm, lòng dâng lên dự cảm bất an, nhưng cũng đầy quyết tâm khám phá.
Vũ trụ- Thiên Hà, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang