Vô Địch Thần May
Chương 60 : Đột Kích Lục Xa Tông
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 09:20 07-01-2020
.
Vài dặm trước cổng Lục Xa Tông, phi hành thú đáp xuống, cả ba người nhanh chóng ẩn mình trong rừng sâu, chờ đợi màn đêm buông xuống. Huỳnh Thắng, ngụy trang trong bộ áo xám, khuôn mặt tuấn tú nhưng ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trầm ổn: “Theo thông tin sưu hồn từ Ninh Khôn, nhà giam nằm cạnh chánh điện, ta biết chính xác vị trí. Hai người gây rối ở cổng chính và cổng phải, ta sẽ vào cứu người!” Ly Lan, áo lụa tím, đôi mắt sáng ngời nhưng ánh lên nỗi lo, và Khoái Kiếm, áo đỏ, thanh kiếm khắc hoa văn phượng hoàng đeo sau lưng, đồng thanh gật đầu, giọng nói kiên định: “Cứu người họ Trần, phải nhanh!” Hắn tự nhủ: “Linh hồn đã ở đỉnh phong, nhưng không được lạm dụng Vô Thiên Nhãn, phải cẩn thận!”
Đêm sâu, tiếng côn trùng rả rích vang vọng trong không gian tĩnh lặng, ánh trăng mờ nhạt chiếu qua những tán cây, phủ lên Lục Xa Tông một lớp ánh sáng lạnh lẽo. Lục Xa Tông, một tông môn lục tinh, chánh điện nguy nga đồ sộ, ánh sáng từ đèn lồng đỏ rực rỡ, nhưng không gian lại mang cảm giác u ám, áp lực. Khoái Kiếm phi thân về phía cổng chính, thân ảnh nhanh như chớp, binh khí va chạm vang lên tiếng “keng keng”, chuông báo động lập tức vang vọng khắp tông môn. Ly Lan lao về cổng phải, linh lực bùng nổ, gây náo loạn, tiếng quát tháo và tiếng bước chân dồn dập vang lên. Huỳnh Thắng ánh mắt lạnh lùng, phi thân theo trí nhớ từ Ninh Khôn, hướng thẳng đến nhà giam, thân ảnh như một bóng ma hòa vào màn đêm.
Nhà giam nằm ở phía đông chánh điện, canh gác lỏng lẻo, chỉ có hai đệ tử áo xám đứng gác, ánh mắt mơ màng, không chút cảnh giác. Hắn vận Hóa Thân Thần Châm hợp bốn, phóng châm nhắm vào huyệt đạo, hai tên lập tức ngã xuống, ngất xỉu không một tiếng động. Hắn bước vào nhà giam, không gian rộng lớn nhưng tối tăm, mùi ẩm mốc xộc lên, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đuốc treo trên tường chiếu lên những thân ảnh gầy gò, tiều tụy. Hắn nhanh chóng tìm thấy Nhân Kiệt, tóc bạc, thân hình gầy yếu, Cao Cầu, áo rách, đôi mắt đục ngầu, Lục Giác, tóc rối, và Lão Tần, áo xám, ánh mắt mờ mịt. Nhân Kiệt nhìn hắn, giọng nói yếu ớt: “Vỹ Lạc?” Cao Cầu ánh mắt nghi hoặc: “Giống, nhưng không phải!” Nhân Kiệt hít sâu, ánh mắt sáng lên: “Khí tức… đúng là nó!” Hắn mỉm cười nhẹ, dùng Hoàng Hà Kiếm chém đứt khóa, đỡ lấy Nhân Kiệt, giọng nói trầm ổn: “Lão tổ, là con!” Nhân Kiệt run rẩy, hơi thở dồn dập, ánh mắt xúc động. Cao Cầu ánh mắt kinh ngạc, Lục Giác dụi mắt: “Đệ thật sao? Khác quá!” Hắn tự nhủ: “Dịch dung thôi, đúng là họ rồi!”
Hắn vận Hóa Thân Thần Châm hợp bốn, phóng châm nhắm vào huyệt đạo của Nhân Kiệt, truyền Sương Sa linh lực, giúp lão tổ nhanh chóng hồi phục. Chỉ trong vài hơi thở, Nhân Kiệt hơi thở đã đều đặn, ánh mắt sáng lên. Hắn tiếp tục giải huyệt cho Cao Cầu, Lục Giác và Lão Tần, sau đó bế Nhân Kiệt, giọng nói gấp gáp: “Chúng ta phải đi ngay, Tào Ngân đang vắng mặt, không thể để chúng phát hiện!” Cả nhóm nhanh chóng rời nhà giam, hắn dẫn họ đến một nơi an toàn trong rừng, sau đó quay lại, đứng trên một tòa nhà cao gần chánh điện, ánh mắt lạnh lùng quan sát.
Chánh điện Lục Xa Tông náo động, mười hai trưởng lão vây quanh Ly Lan và Khoái Kiếm, dưới đất là hàng chục đệ tử bị thương, tiếng la hét vang lên không ngớt. Một trưởng lão già, áo xám, khóe mắt đầy nếp nhăn như chân chim, giọng nói trầm thấp: “Đêm khuya quấy rối, không thù không oán, ý gì đây?” Ly Lan và Khoái Kiếm ánh mắt kiên định, không đáp, tiếp tục giao đấu, linh lực bùng nổ. Huỳnh Thắng đứng trên cao, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí lan tỏa, giọng nói vang vọng: “Ta đến đòi công đạo cho họ Trần! Lục Xa Tông diệt tộc, phải đền tội! Đệ tử rời đi trong năm hô hấp, trưởng lão ở lại!” Hắn thả Kiếm Ý tầng bốn, gió dao sắc bén chém xuống, một số đệ tử yếu ớt máu tươi rỉ ra, ánh mắt kinh hãi.
Mười hai trưởng lão sắc mặt khó coi, ánh mắt đầy tức giận. Thổ đại trưởng lão, mặt thẹo, áo xanh, tay cầm Trường Thương, quát lớn: “Ngông cuồng, muốn diệt tông, mơ đi!” Hắn niệm pháp quyết, thi triển Tam Thương Tất Sát, hào quang chói lòa bùng lên, đâm ba nhát liên tiếp, mũi thương mang theo uy lực như một con Mãng Xà, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng. Dưới khán đài, một đệ tử nội môn, áo xám, ánh mắt kinh hãi: “Tuyệt kỹ vượt cấp, Thổ trưởng lão mạnh thật!” Hắn ánh mắt điềm tĩnh, chém ra hai kiếm, Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm tầng hai viên mãn, nhắm thẳng điểm yếu của Thổ đại trưởng lão, “Ầm!” một tiếng nổ vang lên, bụi mù bốc cao, Thổ đại trưởng lão bị chém làm đôi, thân thể ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Khán đài bùng nổ tiếng kinh hãi, mọi người không tin vào mắt mình.
Trưởng lão già ánh mắt run rẩy, tự nhủ: “Thổ trưởng lão xếp thứ ba trong tông, ngay cả ta cũng không giết được trong một chiêu! Tiểu tử này, đúng là ác quỷ! Nguy rồi, Tào Ngân đang gặp Nguyên Tinh, không có ở đây!” Đệ tử Lục Xa Tông hoảng loạn, ném vũ khí, chạy trốn tán loạn. Một trưởng lão trung niên, áo tím, quát lớn: “Bỏ trốn, ta giết!” Đệ tử lập tức dừng lại, ánh mắt kinh hoàng. Huỳnh Thắng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói vang vọng: “Ta không đại khai sát giới! Lục Xa Tông diệt họ Trần, kể cả Tào Ngân, phải đền tội! Giết!” Hắn phi thân lao xuống, Kiếm Ý tầng bốn bùng nổ, kết hợp Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm, bóng kiếm sắc bén hòa cùng vô số cánh bướm ảo, uy áp linh hồn lan tỏa, áp đảo mọi kẻ thù.
Ly Lan và Khoái Kiếm niệm pháp quyết, phối hợp ăn ý, linh lực bùng nổ, tấn công từ hai phía. Mười một trưởng lão còn lại như bầy vịt bị lùa, không thể chống đỡ trước sức mạnh vượt trội. Đệ tử Lục Xa Tông toát mồ hôi lạnh, ánh mắt đầy sợ hãi, họ nhận ra tông môn đã sai, chỉ biết đứng nhìn, không dám nhúng tay. Trưởng lão già rút kiếm, ánh mắt tuyệt vọng, quát lớn: “Tử chiến, giết đạo tặc!” Bốn trưởng lão khác lao tới, kiếm khí bùng nổ, nhưng Huỳnh Thắng tăng tốc gấp đôi, sát khí chém thẳng vào linh hồn, khiến trưởng lão già chậm lại. Hắn lướt qua như một bóng ma, chém bốn trưởng lão phía sau, sau đó cắt một đường sắc bén qua cổ trưởng lão già, thân thể ông ta ngã xuống, máu tươi bắn ra, vô số vết chém hiện lên, chỉ trong một hô hấp. Bốn trưởng lão còn lại chết tức khắc, không kịp phản kháng.
Sáu trưởng lão còn sống ánh mắt kinh hoàng, giọng nói run rẩy: “Bốn hô hấp, năm người chết? Hắn là ác quỷ!” Một trưởng lão áo xanh hét lên: “Chạy!” Hắn phi độn, bỏ lại đệ tử, sáu trưởng lão còn lại cũng lao đi, không dám ngoảnh đầu. Đệ tử Lục Xa Tông ném vũ khí, chạy trốn tán loạn, không ai dám ở lại. Huỳnh Thắng, Ly Lan, và Khoái Kiếm đứng nhìn, ánh mắt điềm tĩnh, tự nhủ: “Cứu người thành công, công đạo bước đầu đã đòi được! Tào Ngân, đến lượt ngươi!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện