Vô Địch Thần May

Chương 61 : Kết Thúc Lục Xa Tông

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 11:30 08-01-2020

.
Trong màn đêm lạnh giá tại Lục Xa Tông, không gian hỗn loạn, tiếng la hét và tiếng binh khí va chạm vang vọng khắp tông môn. Huỳnh Thắng, ngụy trang trong bộ áo xám, sát khí lạnh lẽo lan tỏa, đứng trên tòa nhà cao, ánh mắt sắc bén nhìn xuống mười hai trưởng lão Lục Xa Tông. Dưới chánh điện, Khoái Kiếm, áo đỏ, và Ly Lan, áo lụa tím, đang quấn lấy bốn trưởng lão, linh lực bùng nổ, kiếm khí tung hoành. Bỗng nhiên, hai trưởng lão áo xanh và áo tím phi độn, lao về phía đông, ánh mắt kinh hoàng, không dám ngoảnh lại. Khoái Kiếm ánh mắt sắc lạnh, quát lớn: “Sư đệ, đuổi theo! Ta và Ly Lan xử lý bốn tên này!” Hắn gật đầu, ánh mắt điềm tĩnh, vận Phong Hành tầng một, thân ảnh lướt trên gió, tự nhủ: “Nguyên Anh sơ kỳ, cộng thêm tăng phúc từ Vô Thiên Động, các ngươi không thoát được đâu! Linh hồn ở đỉnh phong, nhưng phải giữ sức!” Chỉ trong năm hô hấp, Huỳnh Thắng đã đuổi kịp hai trưởng lão, thân ảnh như một cơn gió, kiếm khí bùng nổ, hai nhát kiếm sắc lạnh chém xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, hai trưởng lão ngã xuống, ánh mắt kinh hoàng không kịp phản kháng. Hắn quay lại chánh điện, nơi Ly Lan và Khoái Kiếm đang áp đảo bốn trưởng lão còn lại, linh lực và kiếm khí hòa quyện, không cho đối thủ cơ hội phản kháng. Hắn phi thân lao xuống, Kiếm Ý tầng bốn lan tỏa, kết hợp với Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm tầng hai viên mãn, bóng kiếm sắc bén hòa cùng vô số cánh bướm ảo, uy áp linh hồn đè nặng, trận chiến kết thúc nhanh chóng. Mười hai trưởng lão Lục Xa Tông đều bị tiêu diệt, ba mươi đệ tử xung quanh chỉ bị thương nhẹ, ánh mắt kinh hoàng nhìn hắn. Hắn ánh mắt lạnh lùng, giọng nói vang vọng: “Mười hai trưởng lão cấu kết với Tào Ngân, diệt họ Trần, không thể tha! Đệ tử vô tội, ta không giết!” Hắn tự nhủ: “Nếu không đủ mạnh, ta đã chết cùng họ Trần rồi!” Lục Xa Tông tan rã, đệ tử bỏ chạy tán loạn, không ai dám ngoảnh lại. Hắn quay sang Ly Lan và Khoái Kiếm, giọng nói trầm ổn: “Sư huynh, sư muội, hai dặm về phía đông, nơi Nhân Kiệt và mọi người đang ẩn náu, chờ ta thu thập một chút!” Ly Lan và Khoái Kiếm gật đầu, ánh mắt lo lắng nhưng tràn đầy tin tưởng, lập tức phi thân rời đi. Hắn bước vào bảo khố Lục Xa Tông, dựa vào trí nhớ từ Ninh Khôn, ánh mắt điềm tĩnh. Trong bảo khố, bí kíp và bảo vật không hợp với hắn, hắn chỉ lấy 2300 Linh Thạch sơ cấp, 120 Linh Thạch trung cấp, và bí kíp Phong Hành Địa Giai. Hắn tiếp tục đến phòng riêng của Tào Ngân, vận Vô Thiên Nhãn, phát hiện một mật đạo tinh vi ẩn sau bức tường đá. Mở mật đạo, hắn tìm thấy thêm Linh Thạch sơ cấp, Quy Tinh Châu Thiên Giai Nhất Tinh, và Bản đồ Động Quy Cốc. Hắn cất tất cả vào giới chỉ, ánh mắt sáng lên: “Quy Tinh Châu, Động Quy Cốc, đúng là báu vật! Sau này sẽ kiểm tra kỹ hơn!” Hắn rời Lục Xa Tông, phi thân về phía đông, gặp lại Ly Lan, Khoái Kiếm, cùng Nhân Kiệt, Cao Cầu, Lục Giác, và Lão Tần tại nơi ẩn náu trong rừng. Cả nhóm cưỡi ngựa, chạy suốt ba ngày để đến Nam An, một vùng đất an toàn. Tin tức Lục Xa Tông bị diệt lan nhanh, tông môn rớt xuống Bát Tinh, các tông môn khác trong Đại Thổ Tây Vực lập tức cảnh giác, không dám hành động bừa bãi. Gần đó, Tào Ngân, áo đen, đôi mắt gian xảo, nghe tin, gầm lên đầy phẫn nộ: “Vỹ Lạc, họ Trần, thù này ta sẽ trả!” Hắn nghiến răng, ánh mắt đỏ rực. Huỳnh Thắng dùng lệnh bài của Mông Cổ, thuê phi hành thú tốt nhất để đưa cả nhóm về Nam Việt Hải Tông, hành trình kéo dài nhưng an toàn. Trên phi hành thú, hắn kiểm tra chiến lợi phẩm: 2300 Linh Thạch sơ cấp, 120 Linh Thạch trung cấp, bí kíp Phong Hành, Quy Tinh Châu, Bản đồ Động Quy Cốc, cùng một số vũ khí và dược liệu. Hắn truyền âm cho Nhân Kiệt, giọng nói trầm thấp: “Lão tổ, họ Trần bị diệt tộc thế nào? Còn ai sống sót không?” Nhân Kiệt ánh mắt run rẩy, giọng nói nghẹn ngào: “Đêm định mệnh đó, Lục Xa Tông diệt khẩu, không ai thoát được, kể cả Diệp Lam, muội của con. Ta, Cao Cầu, Lục Giác, và Lão Tần bị giữ lại để khai vị trí bí kíp. Con về trễ, chỉ còn ta sống sót. Thiên Y Vô Hạn đã nằm trong tay con chưa?” Hắn gật đầu, giọng nói trầm ổn: “Con đã lấy được. Kẻ phản bội là ai?” Nhân Kiệt lắc đầu, thở dài, dáng vẻ già thêm vài phần: “Không biết, ta không thể ngờ…” Hắn ánh mắt thoáng buồn, lòng thương tiếc Diệp Lam và họ Trần, tự nhủ: “Bí kíp này, cả một tộc bị diệt, đúng là vô thường!” Trong thời gian di chuyển, Huỳnh Thắng luyện bí kíp Phong Hành, chia làm hai tầng: Hình Mây Thân Gió và Phi Phong Hành, cho phép tốc độ nhanh gấp nửa phi hành thú, nhưng tiêu hao linh lực lớn, chỉ duy trì được năm ngày liên tục. Chỉ trong mười phút, hắn đã luyện đến viên mãn, tốc độ đạt mức “Bàn Thờ”, ánh mắt thoáng ý cười: “Từ Lục Xa Tông đến Nam An, chỉ nửa ngày, nhanh hơn ngựa gấp nhiều lần! Vô Thiên Động đúng là ngộ tính bá đạo!” Hắn tiếp tục kiểm tra Quy Tinh Châu bằng Vô Thiên Nhãn, ánh sáng vàng rực lóe lên, phát hiện công dụng: kéo dài sinh mệnh, cho phép sống vài giờ dưới nước. Bản đồ Động Quy Cốc dẫn đến Thánh Quy, có liên quan đến Quy Tinh Châu, hắn tự nhủ: “Báu vật thật, sau này sẽ khám phá kỹ hơn!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang