Vô Địch Thần May
Chương 62 : Thỏa Thuận Ma Quân
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 09:41 09-01-2020
.
Trên phi hành thú, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít qua đôi cánh khổng lồ, ánh trăng nhạt chiếu qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt tuấn tú của Huỳnh Thắng, áo vàng phấp phới, ánh mắt điềm tĩnh nhưng nội tâm dao động. Hắn tiến vào Thức Hải, không gian mờ ảo, đối diện Lãnh Băng Như, tàn hồn giờ đã mờ nhạt, ánh mắt bi thương, giọng nói vội vã: “Huỳnh Thắng, giúp ta trả thù, ta thề bằng Linh Hồn, chỉ dẫn ngươi đến kho báu, giúp ngươi mạnh hơn, Ma Quân Kiếm sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi!” Hắn ánh mắt thoáng sáng, giọng nói trầm ổn: “Kể rõ cuộc đời ngươi, kẻ thù là ai, ta cần mọi thông tin!” Lãnh Băng Như gật đầu, thân hình tàn hồn run rẩy, giọng nói nghẹn ngào: “Ta vốn là thiên tài từ nhỏ, nhưng năm năm tuổi, mẹ mất, cha thương ta vô cùng. Đến năm mười lăm tuổi, Nhất Viên xuất hiện, giết cha ta, diệt tông môn, ta lưu lạc khắp nơi. Cha ta chết thảm để bảo vệ ta…” Nàng khóc nấc, giọng nói như một đứa trẻ mất đi tất cả, ánh mắt đầy đau thương.
Hắn im lặng, ánh mắt điềm tĩnh, tự nhủ: “Khả Vy và Thanh Nguyệt từng nhắc đến Lãnh Băng Như, đây đúng là nàng!” Hắn chờ đợi, Lãnh Băng Như lau đi nước mắt tàn hồn, giọng nói run rẩy: “Nhất Viên, Thái thượng trưởng lão của Nhất Kiếm Tông, tu vi Thánh Nhất Tinh, vì muốn lấy Lân Tinh Châu mà truy sát ta. Ta nhảy xuống Vực Không Đáy, một cấm địa, bám vào vách đá, tìm được một hang động, gặp tạo hóa, luyện Tà Đạo, hút linh lực từ đàn ông để tăng tu vi, trở thành Ma đầu. Nhưng ta chưa từng hại người tốt, cũng chưa kịp trả thù, đã bị đại tông tiêu diệt. Linh Hồn ta nương tựa vào Ma Quân Kiếm, cho đến khi Hạ Vi tìm thấy… Ngươi hiểu rồi chứ?” Hắn gật đầu, ánh mắt trầm ngâm: “Kẻ thù là Nhất Viên, tu vi Thánh Nhất Tinh, quá mạnh, vượt xa giới hạn hiện tại của ta!” Lãnh Băng Như ánh mắt sáng lên, giọng nói đầy hy vọng: “Ta sẽ giúp ngươi tăng tu vi! Ta đã chờ hai mươi hai năm, chờ thêm cũng không sao! Ngươi có tiềm năng lớn!” Hắn ánh mắt dịu đi, giọng nói trầm ổn: “Tàn hồn như ngươi, nếu giữ oán khí, khó siêu thoát. Nếu lời ngươi là thật, khi ta đủ sức, ta sẽ đòi công đạo cho ngươi!” Lãnh Băng Như ánh mắt cảm kích: “Ta tin nhân phẩm của ngươi, nếu cùng thời, chúng ta đã là hảo hữu! Ngươi sẽ tiến xa, không giống Hạ Vi!”
Thỏa thuận được thiết lập, Lãnh Băng Như tách Linh Hồn của mình ra khỏi Linh Tính của Ma Quân Kiếm, để thanh kiếm hoàn toàn thuần phục Huỳnh Thắng. Hắn tự nhủ: “Nếu mua lại Ma Quân Kiếm từ Hạ Vi, sức mạnh của ta sẽ tăng đáng kể! Linh hồn đã ở đỉnh phong, nhưng không nên lạm dụng Vô Thiên Nhãn!” Hắn lấy bí kíp Thiên Y Vô Hạn ra, ý thức xuyên qua Thức Hải, truyền kinh nghiệm luyện Hóa Thân Thần Châm tầng một, như một cô giáo đang “trả bài” cho học trò. Chỉ trong năm hô hấp, kiến thức hợp mười châm tuôn chảy vào thức hải, ba ngày sau, hắn đã hợp đủ mười châm, đạt tầng một viên mãn, ánh mắt sáng ngời: “Tiết kiệm được vài tháng luyện tập! Vô Thiên Động đúng là bàn thờ ngộ tính!” Bí kíp Thiên Y Vô Hạn bỗng đỏ tươi, khai mở tầng hai: Thần Châm Tạo Hóa, có khả năng chữa thương, Thoát Thai 36 Huyệt giúp sống như cá dưới nước, như tinh linh trong nham thạch. Hắn ánh mắt kinh ngạc: “Khó quá! Ba ngày mới luyện được một huyệt! Muốn viên mãn, đúng là lâu thật!” Hắn bắt đầu luyện, nhưng chỉ đạt được một huyệt của Thoát Thai, ánh mắt ngao ngán: “Ngộ tính bá đạo thế này mà vẫn khó!”
Hắn lấy ra hai giới chỉ, mỗi cái chứa 200 Linh Thạch sơ cấp, đưa cho Ly Lan và Khoái Kiếm, giọng nói trầm ổn: “Đây là phần thưởng cho hai người, nhận đi!” Ly Lan ánh mắt đỏ hoe, khuôn mặt ửng hồng, ngại ngùng: “Huỳnh Thắng, nhiều quá…” Khoái Kiếm gãi đầu, ánh mắt lúng túng: “Sư đệ, cái này… ta không dám nhận!” Hắn ánh mắt kiên định, giọng nói nhẹ nhàng: “Nhận đi, ta còn nhiều, để ta vui lòng!” Cả hai miễn cưỡng nhận, ánh mắt sáng lên, Ly Lan giọng nói nhỏ: “Tài sản lớn quá!” Khoái Kiếm cũng cười: “Sư đệ hào phóng thật!” Hắn tiếp tục đưa một giới chỉ cho Nhân Kiệt, bên trong chứa 400 Linh Thạch sơ cấp, cùng đan dược, vũ khí và bí kíp, giọng nói trầm ổn: “Lão tổ, đây là tài sản cho họ Trần, người phân chia giúp con! Con sẽ về Nam Việt Hải Tông, trong một hai ngày tới, xin Trưởng môn nhận bốn người, xem đây là quê hương thứ hai!” Nhân Kiệt ánh mắt kinh ngạc: “Nhiều như vậy sao?” Hắn mỉm cười: “Con còn nhiều, lão tổ nhận để con yên tâm!” Nhân Kiệt, Cao Cầu, Lục Giác và Lão Tần đồng loạt hành lễ cảm tạ, ánh mắt xúc động. Hắn đáp lễ, sau đó ngồi thiền, ánh mắt lạnh lùng: “Tào Ngân, Nhất Viên, thù này chưa xong! Động Quy Cốc, ta sẽ chờ!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện