Vô Địch Thần May
Chương 63 : Băng Sơn Tông
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 09:49 09-01-2020
.
Nam Việt Hải Tông rực rỡ ánh sáng, không gian tràn ngập không khí hân hoan, các nữ đệ tử xinh đẹp trong những bộ áo lam, áo hồng, đứng thành hàng, tung hô nhiệt liệt, tiếng cười nói trong trẻo vang vọng. Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú, nở nụ cười mỉm, ánh mắt điềm tĩnh nhưng lòng đầy cảm xúc khi nhìn cảnh tượng chào đón nồng nhiệt. Khoái Kiếm, áo đỏ, ánh mắt sáng ngời, giọng nói phấn khích: “Chào đón nhiệt thế này, sướng thật!” Ly Lan, áo lụa tím, hừ lạnh, ánh mắt thoáng chút ghen tuông, tự nhủ: “Đàn ông, hừ!” Mông Cổ, râu bạc, áo đen, nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói hào sảng: “Vào thư phòng, ta có chuyện muốn nói!” Hắn gật đầu, cùng Ly Lan và Khoái Kiếm bước theo, ánh mắt đầy thán phục trước sự sắp xếp của tông môn.
Trong thư phòng, không gian yên tĩnh, mùi gỗ thoang thoảng, Mông Cổ ngồi đối diện Huỳnh Thắng, ánh mắt hài lòng: “Các con đã xử lý rất tốt! Tào Ngân chỉ là tiểu nhân, không đáng sợ, nhưng Nhất Kiếm Tông nguy hiểm hơn nhiều. Ta sẽ báo cáo lên Trưởng môn. Nhà con, ta đã an bài, giờ ngươi thu xếp để đi Băng Sơn Tông, ta sẽ đưa ngươi!” Hắn ánh mắt cảm kích, giọng nói trầm ổn: “Cảm ơn sư thúc!” Ly Lan và Khoái Kiếm cũng cúi đầu cáo từ, ánh mắt thoáng chút lưu luyến.
Hắn trở về phòng, không gian quen thuộc khiến lòng hắn ấm áp, Mã Siêu, áo xanh, và Trung Trực, áo xám, đã chờ sẵn, ánh mắt sáng ngời. Hắn lấy ra hai giới chỉ, mỗi cái chứa 50 Linh Thạch sơ cấp và vài bí kíp, đưa cho họ, giọng nói nhẹ nhàng: “Luyện công chăm chỉ, ta sẽ đi lâu, các ngươi bảo trọng!” Cả hai ánh mắt xúc động, đồng thanh cảm tạ: “Đa tạ sư huynh!” Ngày hôm sau, tiệc chia tay được tổ chức rôm rả, đệ tử trong tông xem hắn như gương sáng, tiếng cười nói vang vọng, không khí tràn ngập niềm vui. Hắn tạm biệt mọi người, ánh mắt thoáng chút lưu luyến, sau đó cùng Mông Cổ leo lên Hoàng Ưng Phi Tước, bắt đầu hành trình tám ngày đến Băng Sơn Tông. Mông Cổ ánh mắt hào hứng: “Tông môn đã ổn định, con phải làm rạng danh Nam Việt Hải Tông! Sau này gặp lại, con sẽ thế nào đây?” Hắn mỉm cười, giọng nói trầm ổn: “Dù thành gì, con cũng không quên cội nguồn!” Mông Cổ gật đầu hài lòng, điều khiển phi hành thú vút lên trời xanh, tiếng gió rít qua đôi cánh khổng lồ.
Trong suốt tám ngày hành trình, Huỳnh Thắng tập trung luyện Thần Châm Tạo Hóa, tầng hai của Thiên Y Vô Hạn, đạt đến Thoát Thai huyệt thứ hai, cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng hơn, tự nhủ: “Chỉ hai huyệt mà thay đổi lớn thế này! Chưa thử nghiệm, sau này sẽ kiểm tra kỹ! Nhưng khó thật, khó quá!” Hắn thở dài, ánh mắt thoáng ngao ngán, nhưng vẫn kiên trì luyện tập. Sau tám ngày, Hoàng Ưng Phi Tước đáp xuống trước cổng Băng Sơn Tông, một vùng đất lạnh giá, núi băng khổng lồ sừng sững, mây trắng lững lờ lưng chừng, tuyết phủ trắng xóa, không gian toát lên vẻ uy nghiêm của một tông môn Tam Tinh đỉnh, gần đạt Nhị Tinh. Tin đồn trong Đại Thổ Tây Vực, Trưởng môn Băng Sơn Tông đã đạt Thánh Nhị Tinh Hậu Kỳ viên mãn, chỉ thiếu một Thánh Nhị Tinh tọa trấn để chính thức thăng cấp.
Một nam đệ tử áo trắng, dáng vẻ thanh tú, bước tới dẫn đường cho Huỳnh Thắng và Mông Cổ, ánh mắt cung kính. Mông Cổ ở lại nửa buổi, trò chuyện với các trưởng lão Băng Sơn Tông, sau đó cáo từ, ánh mắt thoáng chút lưu luyến: “Con ở đây, phải cẩn thận!” Hắn gật đầu, giọng nói trầm ổn: “Sư thúc yên tâm!” Sau khi Mông Cổ rời đi, hắn được dẫn đến gặp Thanh Nguyệt, áo lam, tóc bạc, ánh mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân, giọng nói trong trẻo: “Chúc mừng ngươi, đệ tử nội môn Băng Sơn Tông! Ngươi đã luyện đến Nguyên Anh, lại bộc lộ tài năng vượt trội, ta đề cử ngươi làm hạch tâm đệ tử, ngang hàng với Khả Vy!” Hắn ánh mắt cảm kích, giọng nói trầm ổn: “Đa tạ trưởng lão cát ngôn, đệ tử sẽ cố gắng!” Thanh Nguyệt nở nụ cười nhẹ: “Nội quy sẽ có người giải thích, ngươi ở gần phòng Hạ Vi, sẽ không cô đơn. Đi nhận phòng đi!” Hắn cúi đầu cáo từ, ánh mắt điềm tĩnh.
Nam đệ tử áo trắng dẫn hắn đến khu vực phòng ở, giải thích nội quy tông môn một cách chi tiết, sau đó rời đi. Bên cạnh phòng hắn, Hạ Vi, áo lam, khuôn mặt thanh tú, đang đứng chờ, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng, giọng nói nhẹ nhàng: “Huỳnh Thắng, chào huynh!” Hắn đáp lễ, nụ cười ấm áp: “Chào muội, có chuyện gì cứ nói, chúng ta đã quen biết mà!” Hạ Vi ánh mắt thoáng xấu hổ, truyền âm: “Huynh tài giỏi, lại lớn tuổi hơn, muội gọi huynh vậy. Cảm ơn huynh đã giúp muội trước đây, đây là quà tặng, đừng từ chối, rất thích hợp với huynh!” Nàng bắn một giới chỉ về phía hắn. Hắn chụp lấy, ánh mắt kinh ngạc khi phát hiện bên trong là Ma Quân Kiếm, giọng nói đầy ngạc nhiên: “Sao lại tặng ta Ma Quân Kiếm?” Hạ Vi ánh mắt dịu dàng: “Thanh kiếm không hợp với muội, Chưởng môn căn dặn, tặng lại cho huynh, chỉ huynh mới xứng đáng!” Hắn ánh mắt cảm kích: “Đa tạ muội, ta đang cần một thanh kiếm tuyệt thế! Đây là quà đáp lễ, muội đừng từ chối!” Hắn bắn một giới chỉ chứa 1000 Linh Thạch sơ cấp về phía nàng. Hạ Vi nở nụ cười rạng rỡ, cáo từ, ánh mắt vui vẻ.
Hắn trở lại phòng, ánh mắt sáng ngời, tự nhủ: “Hôm nay đúng là ngày đại may! Ma Quân Kiếm, Thánh Nhị Tinh, dù mất Linh Tính, vẫn vô giá! Nếu phục hồi, sẽ bá đạo! Nhưng nếu lộ tin, ta nguy mạng mất!” Hắn lấy ra 130 Linh Thạch trung phẩm và 500 Linh Thạch sơ phẩm từ chiến lợi phẩm, bắt đầu hấp thu, ánh sáng vàng rực lan tỏa, chỉ trong ba hô hấp, linh thạch tan biến, linh lực trong cơ thể bùng nổ. Nguyên Anh trong đan điền của hắn trở nên rõ nét hơn, tu vi đột phá lên Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong! Hắn thở dài, ánh mắt thoáng ngao ngán: “Nghèo thật, giờ chỉ còn 100 Linh Thạch sơ phẩm! Phải tìm cách kiếm tiền thôi!” Hắn kiểm tra chỉ số, ánh mắt kinh ngạc: Sức Mạnh 550,000, Phòng Thủ 200,000, Trí Tuệ 270,000, May Mắn 1,200,000, tất cả nhờ tăng phúc từ Vô Thiên Động. Hắn tự nhủ: “Chỉ tăng một tiểu cấp mà mạnh gấp đôi! Ma Quân Kiếm chưa phát huy hết sức mạnh, ta phải mạnh hơn nữa!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện