Vô Địch Thần May
Chương 64 : May Mắn Bảy Triệu
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 08:31 10-01-2020
.
Trong căn phòng nhỏ tại khu nội môn của Băng Sơn Tông, không gian yên tĩnh, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Huỳnh Thắng, áo vàng phấp phới, ánh mắt trầm ngâm. Hắn tự nhủ: “Nếu ta đạt Cấp Thánh, chỉ số sẽ thế nào? Chắc chắn khủng khiếp lắm!” Đột nhiên, linh hồn hắn bị một lực vô hình hút mạnh, kéo vào không gian quen thuộc của Vô Thiên Động. Không gian mờ ảo, nhưng lần này, khí tức tàn phá vương quanh, đá vỡ vụn, mặt đất nứt toác, không gian như vừa trải qua một trận chiến kinh thiên. Hắn ánh mắt chăm chú, lòng đầy lo lắng: “Ai làm được chuyện này? Sức mạnh gì mà phá hủy nơi này?” Hắn kiểm tra xung quanh, ánh mắt dừng lại ở bức tượng khổng lồ của Bàn Cổ, phát hiện vài vết trầy li ti trên bề mặt. Hắn kinh ngạc: “Trầy được cả Bàn Cổ? Ai có sức mạnh kinh khủng đến vậy?” Không tìm thấy manh mối, hắn dừng lại, ánh mắt điềm tĩnh: “Quy tắc ở đây quen thuộc, phải cẩn thận! Linh hồn dù ở đỉnh phong, cũng không nên lạm dụng Vô Thiên Nhãn!”
Hắn bước đến viên đá trắng bạch kim, chạm nhẹ, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Chúc mừng, chỉ số [May Mắn] đạt năm sao! Phần thưởng: một Sao Đỏ!” Một ngôi sao đỏ lấp lánh hiện ra trong tay hắn, ánh sáng rực rỡ. Hắn ánh mắt sáng lên, tự nhủ: “Một Sao Đỏ, chưa đủ nâng cấp! Ba Sao Đỏ đổi được một Sao Cam, nâng [Sức Mạnh] thêm hai sao… Hay thử cược với Bàn Cổ? Nếu thua, chết chắc! Nhưng [May Mắn] đã đạt năm sao, biết đâu được hên?” Hắn kiểm tra chỉ số, ánh mắt kinh ngạc: “[May Mắn] bảy triệu điểm? Ông trời ơi, mém tuột Trứng!” Hắn lao đến bức tượng Bàn Cổ, nhấn nút cược, Sao Đỏ biến mất, bức tượng khổng lồ chuyển động, tiếng “ầm ầm” vang vọng. Hắn nhắm mắt, tim đập thình thịch, tự nhủ: “Hên đi, đừng xui!” Bàn Cổ dừng lại, hắn hé mắt, ánh mắt run rẩy: “Ba Sao Lam, mém Vỡ Trứng! May quá!” Sáu Sao Đỏ xuất hiện trước mặt, ánh sáng rực rỡ.
Hắn định cược thêm lần nữa, nhưng kiểm tra lại chỉ số [May Mắn], phát hiện giảm còn hai triệu điểm, ánh mắt thoáng lo lắng: “Không cược nữa, giữ mạng quan trọng hơn!” Hắn đổi sáu Sao Đỏ thành hai Sao Cam, chọn nâng cấp [Sức Mạnh] và [Hộ Thể]. Giọng nói uy nghiêm vang lên: “Chúc mừng, [Sức Mạnh] và [Hộ Thể] đạt hai sao, tăng phúc 30% mỗi chỉ số! Về đi!” Linh hồn hắn trở lại phòng, ánh mắt sáng ngời, kiểm tra chỉ số: [Sức Mạnh] 1,600,000, [Hộ Thể] 600,000, [Trí Tuệ] 297,000, [May Mắn] 1,320,000, tất cả nhờ tăng phúc 10% từ Vô Thiên Động. Hắn ánh mắt phấn khích, nhưng cố kìm nén: “Vô tiền khoáng hậu! Sức mạnh vượt xa Nguyên Anh hậu kỳ! Ma Quân Kiếm mới phát huy 1/40 sức mạnh, đã kinh khủng thế này!”
Hắn tiếp tục luyện Thần Châm Tạo Hóa, tầng hai của Thiên Y Vô Hạn, đạt gần đến Thoát Thai huyệt thứ ba, ánh mắt thoáng ngao ngán: “Khó thật! Một đêm mà gần xong huyệt thứ ba, tiến bộ nhanh nhờ chỉ số tăng mạnh!” Hắn tìm hiểu quy định của Băng Sơn Tông, nội môn mỗi tháng phải hoàn thành ba nhiệm vụ: hai tự chọn, một bắt buộc, bổng lộc dựa trên xếp hạng, tương tự như lương. Các đại tông Tam Tinh đều có quy định tương tự, hoặc có những đặc thù riêng. Hắn tự nhủ: “Nhiệm vụ là cách kiếm Linh Thạch, ta nghèo quá rồi!”
Ngày đầu tiên tại nội môn, hắn mở cửa, bước ra ngoài, ánh mắt tò mò muốn dạo quanh Băng Sơn Tông. Hạ Vi, áo lam, khuôn mặt thanh tú, đã đứng chờ sẵn, giọng nói nhẹ nhàng: “Huynh, muội dẫn huynh đi thăm tông môn, muội đến trước mười ngày, quen đường rồi!” Hắn mỉm cười, gật đầu: “Được, cảm ơn muội!” Cả hai song hành, như đôi bạn dạo sân trường, không khí thoải mái, dễ chịu. Hạ Vi nhiệt tình giới thiệu: “Đại tông Tam Tinh có các nghề như Luyện Đan, Luyện Vũ Khí, Lương Y. Nếu có thiên phú tốt, được chọn nghề, thể hiện tài năng, tông môn sẽ trọng dụng. Đan Sư giỏi thậm chí không cần làm nhiệm vụ, bổng lộc cao hơn nhiều!” Hắn ánh mắt tò mò, giọng nói nhẹ nhàng: “Muội chọn nghề gì?” Hạ Vi mỉm cười: “Kiếm Sư, muội nối bước từ nhỏ. Còn huynh?” Hắn gãi mũi, ánh mắt thoáng ý cười: “Luyện Đan, biết đâu hợp! Dễ ăn mà!”
Gần đó, ba nam đệ tử nghe thấy, ánh mắt đầy mỉa mai. Một nam đệ tử áo đen, khuôn mặt tuấn tú nhưng kiêu ngạo, giọng nói chế nhạo: “Huynh đài đùa sao nổi! Luyện Đan cần năng khiếu, kẻ có tài còn bỏ cuộc giữa chừng. Độ khó khủng khiếp! Dễ như huynh nói, ai cũng học được rồi!” Hai đệ tử áo trắng và áo xám đứng bên cạnh cười phụ họa, ánh mắt đầy khinh thường. Hạ Vi cau mày, ánh mắt lo lắng, tự nhủ: “Họ nói không sai, Luyện Đan tiêu hao tài nguyên tông môn lớn, không dễ đâu!” Hắn ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn sư huynh nhắc nhở, ta sẽ lượng sức!” Hắn quay đi, Hạ Vi bước theo, ánh mắt thoáng nghi hoặc: “Huynh tự tin thật, nhưng Luyện Đan ư?” Ba đệ tử nhìn theo, cười khẩy, sau đó rời đi, tiếng cười còn vang vọng.
Hạ Vi ánh mắt lo lắng, góp ý: “Huynh là thiên tài về kiếm, chọn Kiếm Sư sẽ tốt hơn!” Hắn ngắm phong cảnh xung quanh, ánh mắt hào hứng: “Ta sẽ cân nhắc! Không khí ở đây thật tốt, Linh Khí dày đặc, luyện võ đúng là tuyệt!” Hạ Vi gật đầu, không nói thêm, ánh mắt dịu dàng. Cả hai tiếp tục dạo quanh, nhưng đến tối, họ chỉ đi được 1/4 tông môn, Băng Sơn Tông rộng lớn hơn hắn tưởng. Hắn tự nhủ: “Băng Sơn Tông, đúng là cơ hội lớn! Tào Ngân, Nhất Viên, các ngươi cứ chờ ta!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện