Vô Địch Thần May
Chương 65 : Diệt Sơn Tặc Gạc Ma
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 09:02 13-01-2020
.
Tại khu nội môn Băng Sơn Tông, không khí yên tĩnh, ánh trăng nhạt chiếu qua cửa sổ, phủ lên hành lang một lớp sáng mờ ảo. Hạ Vi, áo hồng, dáng vẻ trẻ trung, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sáng ngời, đứng trước cửa phòng Huỳnh Thắng, giọng nói nhẹ nhàng: “Muội ở đây đã mười ngày, chưa nhận nhiệm vụ nào. Huynh sắp làm nhiệm vụ, cho muội đi cùng được không?” Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú, nở nụ cười ấm áp, giọng nói trầm ổn: “Tốt thôi! Mai huynh rảnh, sẽ gọi muội!” Hạ Vi ánh mắt vui vẻ, cúi đầu cảm tạ: “Đa tạ huynh!” Nàng xoay người về phòng, dáng vẻ nhẹ nhàng. Hắn nhìn theo, tự nhủ: “Áo hồng, xinh thế này, thảo nào nam đệ tử ganh tị! Thế giới này, không tu luyện, e rằng đít chai còn cứng hơn đầu!” Hắn trở lại phòng, tiếp tục luyện Thần Châm Tạo Hóa, tầng hai của Thiên Y Vô Hạn, gần đạt Thoát Thai huyệt thứ ba, ánh mắt thoáng ngao ngán: “Khó thật! Chỉ số mạnh thế này mà vẫn chậm!”
Sáng hôm sau, Băng Sơn Tông tấp nập, các đệ tử nội môn vội vã đi làm nhiệm vụ, tranh giành xếp hạng để nhận bổng lộc, không khí yên bình nhưng ẩn chứa sự cạnh tranh gay gắt. Hắn tự nhủ: “Nhìn yên bình, nhưng tranh đấu không kém! Có làm, có ăn!” Hạ Vi đã đứng chờ sẵn trước cửa, áo lam, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt sáng ngời, giọng nói dịu dàng: “Huynh, chúng ta đi thôi!” Hắn mỉm cười, gật đầu chào, cả hai cùng hướng đến sảnh nhiệm vụ. Sảnh nhiệm vụ đông đúc, không khí nhộn nhịp, bảng nhiệm vụ ghi chi tiết các loại nhiệm vụ: nhiệm vụ gấp có thời hạn, nhiệm vụ không thời hạn, chia theo cấp độ khó dễ. Hạ Vi ánh mắt lăn tăn, giọng nói nhỏ: “Nhiệm vụ nhiều quá, chọn cái nào đây?” Hắn ánh mắt điềm tĩnh, chỉ vào một nhiệm vụ: “Ta chọn diệt sơn tặc núi Gạc Ma, cần hai người. Muội tham gia không?” Hạ Vi gật đầu, nhưng ánh mắt thoáng lo lắng: “Cấp hai, không dễ đâu!”
Cả hai xếp hàng, đến lượt, một trưởng lão quản lý, áo trắng, râu dài, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp: “Nhiệm vụ diệt sơn tặc Gạc Ma, đã thăng lên cấp ba, yêu cầu tiêu diệt thủ lĩnh và tay sai!” Hạ Vi ánh mắt kinh hãi, giọng nói run run: “Bảng ghi cấp hai, sao lại là cấp ba?” Trưởng lão ánh mắt lạnh lùng: “Hai lần thất bại, sáu đệ tử tham gia: hai chết, ba trọng thương, một mất tích, nên thăng cấp ba!” Hạ Vi nhìn Huỳnh Thắng, ánh mắt lo lắng, nhưng hắn gật đầu, ánh mắt điềm tĩnh: “Tình báo sai, nguy hiểm thật, nhưng với Vô Thiên Động và [May Mắn] bảy triệu điểm, chắc sẽ hên thôi!” Trưởng lão quăng một ngọc giản: “Nhiệm vụ không thời hạn, chi tiết ở đây!” Hắn đọc ngọc giản trong một hô hấp, đưa cho Hạ Vi. Nàng cầm, mồ hôi chảy, tự nhủ: “Mười lăm tên, thủ lĩnh Kết Đan trung kỳ, hai phó Kết Đan sơ kỳ, còn lại Trúc Cơ và dưới Trúc Cơ. Khó thật!”
Phi hành thú tông môn, bộ lông bạc lấp lánh, chở hai người đến núi Gạc Ma trong hai ngày, thả họ xuống cách sào huyệt mười dặm, sau đó quay về. Xung quanh là rừng cây rậm rạp, núi đá lởm chởm, không bóng người, dân chúng đã rời đi vì sơn tặc hoành hành, giết thương buôn, cướp bóc dân lành. Cả hai thận trọng tiến lên, hắn truyền âm: “Phía trước có người, theo ta!” Hạ Vi ánh mắt kinh ngạc, nàng không nghe thấy gì, nhưng vẫn theo sau, cảnh giác cao độ. Hắn tự nhủ: “Thiên Nhĩ Thông phát hiện sớm, an toàn hơn!” Gần đến nơi, Hạ Vi nghe tiếng khóc nữ van xin, giọng nói đầy tuyệt vọng.
Hắn phi thân, vận Phong Hành tầng hai, thân ảnh nhẹ như gió, hướng thẳng đến tiếng khóc. Trên một cây cổ thụ, một tên sơn tặc áo xám đang rình rập, hắn điểm huyệt, “bịch” một tiếng, tên sơn tặc rơi xuống, chết ngay tức khắc. Hạ Vi kinh ngạc, nhận ra đó là sơn tặc, ánh mắt cảnh giác. Hắn biến mất, thân ảnh lướt nhanh như gió, Hạ Vi chỉ thấy một luồng gió thoảng qua. Từ trên cao, hắn nhìn xuống, thấy một cô nương, Thanh Nhi, áo rách, da trắng, khuôn mặt trái xoan, lộ ra những chỗ nhạy cảm, khóc lóc van xin. Bên cạnh là hai xác chết, và một nam thanh niên, Thăng Bình, áo xanh, trọng thương, hơi thở thoi thóp. Một tên sơn tặc mặt sẹo, áo xám, ánh mắt đầy dục vọng, giọng nói tục tĩu: “Càng chống cự, ta càng hứng! Phục vụ ta, ta sẽ tha cho bạn trai ngươi!” Thanh Nhi khóc nức nở: “Tha cho Công tử, ta cho ngươi bất cứ thứ gì!” Tên sẹo cởi áo, cười dâm đãng: “Sung sướng một chút, ta sẽ tha!” Hắn ánh mắt lạnh lùng, lướt xuống, Kiếm Ý tầng bốn bùng nổ, gió dao sắc bén chém qua, cổ tên sẹo rách toạc, máu tươi bắn ra, thân thể ngã xuống, chết ngay tức khắc.
Hạ Vi chạy đến, ánh mắt kinh ngạc, Huỳnh Thắng giọng nói trầm ổn: “Giúp cô nương thay y phục!” Thanh Nhi ánh mắt sốc, như đang mơ, không tin mình được cứu, nước mắt vẫn rơi. Hạ Vi đỡ nàng, giúp nàng thay áo, ánh mắt dịu dàng. Hắn vận Hóa Thân Thần Châm hợp mười, phóng châm nhắm vào huyệt đạo của Thăng Bình, truyền Sương Sa linh lực, cầm máu và giúp hắn hồi phục. Chỉ trong vài hô hấp, Thăng Bình hơi thở đều đặn, ánh mắt mở ra, yếu ớt nhìn hắn. Thanh Nhi quỳ xuống, giọng nói run rẩy: “Đa tạ ân nhân! Ta là Thanh Nhi, cùng người qua đây thì gặp cướp. Cảm ơn ngài đã cứu Công tử Thăng Bình!” Hạ Vi đỡ nàng dậy, ánh mắt nhìn Huỳnh Thắng, chờ ý kiến. Thăng Bình đứng lên, thân thể vẫn yếu. Hắn ánh mắt điềm tĩnh: “Theo hướng này, rời đi ngay! Ta còn việc phải làm, cáo từ!” Hắn phi thân rời đi, Hạ Vi lập tức theo sau. Thanh Nhi và Thăng Bình ánh mắt kinh ngạc, vội vã rời đi theo hướng hắn chỉ.
Trên đường, Hạ Vi muốn hỏi, nhưng dừng lại, ánh mắt thoáng lo lắng. Hắn truyền âm: “Chúng ta sắp đến hang ổ, ta sẽ đóng vai người hầu, muội không cần giúp ngay. Theo sau, dùng khổ nhục kế, giết chúng bất ngờ!” Hạ Vi gật đầu, ánh mắt lo lắng nhưng tin tưởng. Hắn tự nhủ: “Hai tên đang mai phục, theo dõi chúng ta, đúng kế rồi!” Sào huyệt sơn tặc hiện ra, không phải hang động mà là một tòa nhà đá, cửa lớn mở toang, ba tên sơn tặc áo xám đứng chờ, ánh mắt cười cợt. Hạ Vi quát lớn: “Sơn tặc làm ác, ta đến tiêu diệt các ngươi!” Tên cao to, mặt thẹo, cười khẩy: “Nhiều kẻ nói thế, nhưng không ai sống sót! Mỹ nhân, hầu hạ ta, ngươi sẽ được hưởng thụ!” Hắn ánh mắt cung kính, quát lớn: “Dám khi dễ Tiểu thư, ta liều mạng với ngươi!” Hắn lao lên, giả vờ giao đấu, Hoàng Hà Kiếm va chạm với vũ khí đối phương, phát ra tiếng “keng keng”. Một lúc sau, hắn giả vờ “xuống sức”, để đối phương chém trúng vai, máu giả chảy ra, ánh mắt đau đớn. Hạ Vi ánh mắt kinh hãi, lao lên hỗ trợ, chỉ trong năm hô hấp, ba tên sơn tặc đã bị hạ gục.
Hạ Vi chạy đến kiểm tra hắn, ánh mắt lo lắng, nhưng đúng lúc đó, cửa lớn tòa nhà đá mở ra, sáu tên sơn tặc hung dữ bước ra, vũ khí đã sẵn sàng. Tam ca, áo đen, đầu trọc, ánh mắt hung tợn, gầm lên: “Gan gấu thật, dám giết người của ta! Bắt nữ, giết nam!” Hắn tự nhủ: “Tám tên, chúng không biết còn mười tên nữa! Đúng kế!” Năm tên lâu la lao lên, Hạ Vi ánh mắt sắc lạnh, kiếm khí bùng nổ, với tu vi Kết Đan trung kỳ, nàng dễ dàng áp đảo đám Trúc Cơ, chỉ vài chiêu đã hạ gục tất cả. Tam ca ánh mắt tức giận, lao tới, Trường Thương sáng chói, đâm nhanh, tốc độ kinh người. Hạ Vi đón đỡ, chênh lệch tu vi không lớn, nhưng kinh nghiệm của Tam ca vượt trội, nàng dần rơi vào hạ phong. Hắn truyền âm: “Thu kiếm, tránh trái, tiến lên, đâm thẳng!” Hạ Vi ánh mắt kinh ngạc, nhưng làm theo, nhắm đúng điểm yếu của Tam ca. Vài chiêu sau, Tam ca rơi vào thế bất lợi. Hắn tiếp tục truyền âm: “Tránh phải một bước, tiến tới, đâm yết hầu!” “Phập!” Kiếm của Hạ Vi xuyên qua cổ Tam ca, máu tươi bắn ra, hắn ngã xuống, chết ngay tức khắc.
Hạ Vi nuốt một viên đan dược, ánh mắt kinh ngạc, truyền âm: “Hắn không phải thủ lĩnh, mà đã kinh khủng thế này! Tình báo sai, thảo nào đệ tử trước thất bại!” Hắn truyền âm: “Cẩn thận, cả ổ sắp ra rồi!” Ba tên còn lại xuất hiện, Nhất Bình, thủ lĩnh, áo xám, khuôn mặt xám đen, đôi mắt gian xảo, tu vi Kết Đan trung kỳ; Tại Mẫn, cao gầy, áo xám, Kết Đan sơ kỳ; và một tên áo xám, Trúc Cơ. Nhất Bình nhìn xác Tam ca, cười lạnh: “Nhị ca chết vì tiểu nữ, ta sẽ đòi công đạo! Tại Mẫn, báo cáo!” Tại Mẫn từ trong lùm cây bước ra: “Chỉ có hai người, A Ngũ đã chết, chính bọn chúng giết!” Nhất Bình ánh mắt sốc: “A Ngũ giỏi ẩn nấp, sao lại chết?” Tại Mẫn giọng điệu ganh ghét: “Mê gái, chủ quan thôi!” Nhất Bình gật đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Tiểu nữ, ngươi là cao thủ! Quy thuận ta, mọi chuyện sẽ quên. Nếu không, ta độc ác lắm! Ta thương nữ, nhưng điểm yếu của ta, ây da!” Hạ Vi ánh mắt rùng mình, bốn tên nhìn nàng như nhìn một món ngon, ánh mắt đầy dục vọng.
Hắn ánh mắt cung kính, giọng nói trầm ổn: “Tiểu thư, quy thuận Nhất Bình đi, để chúng ta sống sót!” Hạ Vi ánh mắt tức giận, mém giơ chân đá hắn, tự nhủ: “Giả vờ, nhưng tức thật!” Hắn nhanh chóng điểm huyệt nàng, khiến nàng cứng đờ, chỉ còn đôi mắt động đậy, ánh mắt kinh ngạc. Hắn tiếp tục cung kính: “Tiểu thư, xin lỗi, Nhất Bình là cao thủ, quy thuận là sáng suốt nhất!” Bốn tên sơn tặc ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ hắn phản bội nhanh như vậy. Tại Mẫn cười lớn: “Tiểu tử biết thời thế, làm cướp với ta, đảm bảo ngươi có số hưởng!” Ba tên còn lại ánh mắt thèm thuồng, nhìn Hạ Vi như món đồ chơi. Hắn bước đến gần, hành lễ: “Bốn đại ca, các ngươi muốn chết, hay muốn ngắm gái dưới âm phủ?” Bốn tên ánh mắt sốc, Tại Mẫn rút kiếm, chưa kịp nói, cổ bốn tên đã rách toạc, máu tươi bắn ra, thân thể ngã xuống, đầu lìa khỏi cổ. Hắn vận Kiếm Ý tầng bốn, kết hợp Phong Hành tầng hai, Ma Quân Kiếm chém nhanh như chớp, không cho đối phương cơ hội phản kháng. Hạ Vi ánh mắt kinh hãi: “Nhanh thế này sao? Đại hội võ trước đây, huynh đâu mạnh đến vậy!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện