Vô Địch Thần May
Chương 66 : Tỷ Võ Hạch Tâm
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 09:03 13-01-2020
.
Sau ba ngày miệt mài luyện tập trong căn phòng nhỏ tại khu nội môn Băng Sơn Tông, Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sáng ngời, cuối cùng cũng đạt được Thoát Thai huyệt thứ tư của Thần Châm Tạo Hóa, tầng hai trong Thiên Y Vô Hạn. Hắn cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, tự nhủ: “Huyệt thứ tư đã thành, Thiên Nhãn Thông và Thiên Nhĩ Thông tăng mạnh! Khó thật, nhưng đáng giá!” Để giảm căng thẳng, hắn rời phòng, bước ra ngoài, không gian Băng Sơn Tông lạnh giá nhưng tràn đầy sức sống. Các đệ tử nội môn đi lại tấp nập, không khí nhộn nhịp, tiếng bàn tán vang vọng khắp nơi. Một nam đệ tử áo trắng, đôi mắt sáng ngời, giọng nói đầy phấn khích: “Hôm nay hai đại sư huynh tỷ võ tranh hạng năm! Minh Dự, đệ nhất nội môn, thách đấu sư tỷ Khả Vy, đệ tử hạch tâm! Hấp dẫn lắm, đi xem thôi!” Hắn ánh mắt tò mò, tự nhủ: “Top mười nội môn có thể thách đấu hạch tâm, nếu thắng thì thăng cấp, thua sẽ bị hạ cấp. Khả Vy ở đại hội võ đã rất mạnh, giờ tiến bộ thế nào rồi? Đi xem thôi!”
Võ đài trung tâm của Băng Sơn Tông chật kín đệ tử, không khí sôi động, tiếng hò reo vang vọng, các đệ tử nội môn đặt cược sôi nổi, kẻ ủng hộ Minh Dự, người cổ vũ Khả Vy. Hắn tránh đám đông chen chúc, đứng xa một góc, vận Thiên Nhãn Thông, ánh mắt thoáng ý cười: “Đít chai vì luyện công, chen lấn làm gì? Quan sát từ đây rõ hơn!” Trên võ đài, Khả Vy, áo vàng bó sát, tôn lên đường nét quyến rũ, mái tóc đen óng ả, bước lên với thần thái kiêu hãnh, ánh mắt sắc lạnh. Minh Dự, áo xanh, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt tự tin, ôm quyền chào: “Đại sư tỷ, hạnh ngộ!” Khả Vy nở nụ cười, hàm răng trắng ngọc, ánh mắt mê hồn: “Minh sư đệ, lâu không gặp, ngươi khác xưa nhiều rồi!” Dưới khán đài, một nam đệ tử áo xám, ánh mắt si mê, nhỏ dãi: “Sư tỷ mà để ý ta, nắm tay một cái, giảm nửa tuổi thọ ta cũng cam!” Một nữ đệ tử áo hồng, ưa nhìn, hừ lạnh: “Mê gái, đáng ghét!” Khán đài bùng nổ, nam đệ tử si mê Khả Vy, nữ đệ tử khó chịu vì sự chú ý của nàng.
Sau vài lời hàn huyên, cả hai rút vũ khí, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Khả Vy cầm thanh đao bạc, lưỡi đao sắc lạnh, ánh sáng phản chiếu lấp lánh. Minh Dự rút kiếm xanh, thân kiếm lấp lánh, tỏa ra linh lực mạnh mẽ. Hai người giao đấu vài chiêu thăm dò, tu vi ngang ngửa, đều ở Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, linh lực bùng nổ, kiếm khí và đao khí va chạm, phát ra tiếng “keng keng” vang vọng. Hắn quan sát từ xa, ánh mắt phân tích: “Khả Vy ở đại hội võ đã đạt Đao Ý tầng ba, mạnh nhưng thiếu tinh ý. Minh Dự vừa đột phá, linh lực chưa ổn định, nhưng kinh nghiệm chiến đấu dày dặn hơn!” Khả Vy ánh mắt sáng lên, giọng nói dịu dàng: “Sư đệ, tu vi tăng nhanh thật, tỷ rất ngạc nhiên!” Minh Dự ánh mắt vinh hạnh: “May mắn thôi, cảm ơn sư tỷ khen ngợi!”
Sau hơn chục chiêu, Khả Vy niệm pháp quyết, Đao Ý tầng ba bùng nổ, lưỡi đao sáng rực, khí thế bức người, nàng nhảy lên cao, chém xuống mười đạo Đao Khí chồng chất, lao thẳng như núi lở, không gian xung quanh rung chuyển. Minh Dự ánh mắt điềm tĩnh, niệm pháp quyết, vung kiếm tạo thành một vòng tròn, Kiếm Ý tầng ba lan tỏa, hình thành Vòng Âm Dương, như một chiếc khiên sơ khai, cứng cáp bất hoại. “Ầm!” Một tiếng nổ vang trời, võ đài rung chuyển, dư chấn mạnh mẽ khiến một số đệ tử gần đó thổ huyết, ánh mắt kinh hãi. Khi bụi tan, Minh Dự lùi lại ba bước, máu rỉ ra từ khóe miệng, hắn quẹt đi, nở nụ cười nhẹ. Hắn tự nhủ: “Khả Vy, đao khí mạnh, nhưng không tinh ý. Minh Dự đã kiệt sức, mà nàng không nhận ra!”
Minh Dự ánh mắt sắc lạnh, niệm pháp quyết, thanh kiếm run lên, sáng rực như đèn Led, linh lực vận đến cực hạn. Hắn lao tới, tấn công trực diện, mỗi nhát kiếm mang theo sức mạnh vạn cân, khí thế kinh người. Khả Vy tạo một cầu ánh sáng bằng đao khí, đón đỡ chiêu thức của Minh Dự, nhưng mỗi nhát kiếm của hắn đều khiến tay nàng tê rần, đau nhức. Hắn tự nhủ: “Khả Vy bị động rồi, thua chắc! Lưỡi đao của nàng đã rạn, mà nàng không nhận ra linh lực Minh Dự sắp cạn!” Khả Vy ánh mắt quật cường, cố chống trả, nhưng “keng” một tiếng, thanh đao rơi xuống đất, thời gian như ngừng lại. Khán đài im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn lên võ đài. Khả Vy ánh mắt kiêu hãnh, giọng nói trầm ổn: “Ta thua, từ nay gọi đệ là huynh!” Nàng phi thân rời khỏi võ đài, bóng lưng thoáng chút thất vọng.
Minh Dự kiệt sức, thanh kiếm chống xuống đất, hơi thở dồn dập, khuôn mặt xanh xao, mồ hôi tuôn rơi. Hai người bạn thân, một áo trắng, một áo xám, lập tức lao lên, đỡ hắn, cho hắn nuốt đan dược. Sau vài phút, Minh Dự hồng hào trở lại, nhưng vẫn còn yếu. Khán đài tan dần, tiếng bàn tán vang lên khắp nơi. Một nữ đệ tử ưa nhìn, áo hồng, giọng nói đầy phấn khích: “Minh sư huynh giờ là hạch tâm, Khả sư tỷ xuống nội môn hạng mười, top mười nội môn sẽ lên một hạng!” Một nam đệ tử áo xám, ánh mắt buồn bã: “Sư tỷ thua, tiếc thật!” Nữ đệ tử áo hồng hả hê, cười khẩy: “Đáng đời, để xem nàng còn kiêu ngạo nữa không!” Hắn tự nhủ: “Khả Vy thiếu tinh ý, đáng tiếc! Minh Dự thắng nhờ may mắn! Băng Sơn Tông, cạnh tranh đúng là khốc liệt!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện