Vô Địch Thần May
Chương 68 : Thách Đấu Đông Đàn
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 08:28 14-01-2020
.
Tin Huỳnh Thắng thách đấu top nội môn lan nhanh như dịch bệnh trong Băng Sơn Tông, trở thành tâm điểm bàn tán khắp nơi, từ các khu luyện công đến những góc nhỏ của tông môn. Thành Kiên, hạng bảy, áo xám, ánh mắt sắc bén, dáng vẻ trầm ổn; Bích Thúy, hạng tư, áo lục, thần thái kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng; và Đông Đàn, hạng hai, áo trắng, dáng vẻ tịch mịch, thần thái điềm tĩnh, đã đáp ứng lời thách đấu. Đệ tử nội môn xôn xao, ai cũng dự đoán Huỳnh Thắng sẽ chọn Thành Kiên để dễ dàng thăng hạng, nhưng sáng nay, một tin tức bất ngờ vang lên: “Huỳnh Thắng thách đấu Đông Đàn!” Khắp tông môn náo động, đệ tử bàn tán sôi nổi: “Huỳnh Thắng là ai vậy?” Một trưởng lão áo lam, râu dài, ánh mắt tò mò: “Tên này, chưa từng nghe qua!” Hắn nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý, một số kẻ rảnh rỗi bắt đầu điều tra lai lịch, tiếng đồn về hắn lan truyền khắp nơi.
Trong thư phòng trang nghiêm của Băng Sơn Tông, không gian thoang thoảng mùi gỗ, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu lên khuôn mặt đạo cốt của Lâm Tình, tóc bạc, ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm thấp: “Lai lịch Huỳnh Thắng thế nào?” Một trung niên áo đen, dáng vẻ cung kính, cúi đầu đáp: “Hắn là hạch tâm đệ tử Nam Việt Hải Tông, được Thanh trưởng lão chiêu dụng. Đến tông bảy ngày, vừa hoàn thành nhiệm vụ cấp ba, cứu Việt Quân.” Lâm Tình nở nụ cười nhẹ: “Cược 500 Linh Thạch trung phẩm, thủ bút lớn thật! Chờ xem trận tỷ võ này! Lui đi!” Tờ mờ sáng, đệ tử nội môn chen chúc tại võ đài trung tâm, ánh mắt tò mò, không khí sôi động, tiếng bàn tán vang vọng khắp nơi.
Giờ thách đấu đã đến, võ đài trung tâm chật kín, không gian lạnh giá của Băng Sơn Tông như nóng lên bởi tiếng hò reo của khán giả. Đông Đàn, áo trắng, mái tóc bay nhẹ trong gió lạnh, dáng vẻ tiêu sái, bước lên võ đài, ánh mắt lạnh lùng nhưng thần thái ung dung, khí thế của một đệ tử top hai nội môn lan tỏa. Dưới khán đài, một nữ đệ tử áo hồng, ánh mắt cuồng nhiệt, hét lên: “Đông sư huynh vô địch!” Khán giả đồng loạt reo hò, các nữ đệ tử phấn khích, vài người vì quá kích động mà ngất xỉu, ánh mắt si mê nhìn Đông Đàn. Bỗng nhiên, từ không trung, Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú, “bay lượn” xuống, giọng nói gấp gáp: “Tránh ra!” Thoát lực bất ngờ tái phát, linh lực trong cơ thể hắn bỗng mất kiểm soát, hắn rơi thẳng xuống, đè lên Đông Đàn. “Ặc!” Cả hai ôm nhau, môi kề môi, Huỳnh Thắng nằm trên! Khán đài im lặng, ánh mắt mọi người sững sờ, như vừa chứng kiến điều không thể tin. Một nữ đệ tử khóc nức nở: “Đông sư huynh, nhục quá!” Một nam đệ tử cười khẩy: “Tên biến thái!”
Đông Đàn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt phẫn uất, đẩy mạnh Huỳnh Thắng văng ra, phun nước miếng: “Phèo phèo!” Hắn vừa chùi miệng vừa gầm lên: “Ngươi dám nhục ta!” Huỳnh Thắng đứng dậy, phủi áo, nở nụ cười ngượng ngùng, giọng nói trầm ổn: “Sư huynh, lâu không gặp, hạnh ngộ!” Đông Đàn tức đến mức lắp bắp: “Biến thái!” Trên khán đài, một trưởng lão áo lam, đứng cạnh Thanh Nguyệt, ánh mắt nghi hoặc: “Hắn biến thái thật sao?” Thanh Nguyệt ánh mắt sắc lạnh: “Hắn có mưu đồ gì đây? Ma Quân Kiếm trong tay, chắc chắn đang giấu sức!” Khả Vy, áo đỏ, ánh mắt hoảng hốt: “Đại hội võ, huynh áp đảo, sao giờ ngớ ngẩn thế này? Thất bại chắc rồi!” Hắn tự nhủ: “Thoát lực tái phát đúng lúc này! May mà có Vô Thiên Động, [May Mắn] bảy triệu điểm, cứu ta một lần nữa!”
Đông Đàn ánh mắt đỏ rực, gầm lên: “Hạ nhục ta, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một bài học đau đớn!” Hắn rút kiếm, linh lực bùng nổ cực hạn, niệm pháp quyết, kiếm khí lan tỏa, không gian xung quanh rung chuyển, khí thế của Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong áp đảo. Huỳnh Thắng vận linh lực… nhưng không có phản ứng, ánh mắt thoáng hoảng: “Thoát lực kéo dài, nguy to rồi!” Khán giả kinh ngạc, Lâm Tình ánh mắt nghi hoặc: “Không vận linh lực nổi sao? Nếu trúng tuyệt kỹ của Đông Đàn, chết chắc!” Khả Vy ánh mắt sững sờ: “Không đáng tin chút nào!” Đông Đàn chuẩn bị lao tới, nhưng Huỳnh Thắng hét lớn: “Khoan đã!” Đông Đàn khựng lại, ánh mắt tức giận: “Đừng dùng lời lẽ hoa mỹ, hôm nay ta cho ngươi bài học suốt đời!”
Hắn ánh mắt điềm tĩnh, giọng nói trầm ổn: “Sư huynh có mầm họa trong người mà không biết sao? Nếu ta nói sai, ta không phản kháng!” Đông Đàn ánh mắt nghi hoặc, giọng nói phẫn uất: “Mầm họa gì?” Hắn vận Thiên Nhãn Thông, nhờ Thoát Thai huyệt thứ tư, ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm thấp: “Sáu tháng gần đây, sư huynh đau ngực, rát hạ bộ mỗi khi gần nữ nhân, triệu chứng ngày càng kéo dài.” Đông Đàn ánh mắt kinh hãi, lắp bắp: “Sao ngươi biết? Chỉ ta và bạn gái biết thôi!” Hắn giọng nói lạnh lùng: “Nếu không trị, sáu tháng nữa, ngươi sẽ tàn phế!” Khán đài bỗng ầm ĩ, đệ tử la ó: “Tâm sự gì thế này? Hủy kết quả đi!” Trưởng lão áo lam quát lớn: “Điên hết rồi sao!” Thanh Nguyệt ánh mắt lạnh lùng: “Ảo cảnh ư? Hắn giấu sức sâu quá!” Khả Vy ánh mắt lo lắng: “Nếu thua, hết cơ hội vào Bí Cảnh!”
Hắn và Đông Đàn đứng trên võ đài, trông như hai người tâm sự trong quán rượu, không khí tỷ võ bỗng trở nên kỳ lạ. Hắn giọng nói trầm ổn: “Mười sợi lông của mười cô gái trong trắng, gặp đệ, bệnh sẽ hết!” Đông Đàn ánh mắt sốt ruột: “Làm sao biết trong trắng? Nhầm là chết!” Hắn mỉm cười: “Cứ tìm nhiều, đệ sẽ phân biệt!” Đông Đàn ánh mắt sáng ngời, lập tức cáo từ, giọng nói sung sướng: “Đa tạ sư đệ!” Hắn rời võ đài, dáng vẻ vội vã, để lại khán đài trong sự phẫn nộ. Đệ tử đồng loạt la ó: “Gian lận! Hủy kết quả!” Các nữ đệ tử khóc nức nở: “Đông sư huynh bị lừa rồi!” Thanh Nguyệt ánh mắt nghi hoặc: “Tiểu tử này, Ma Quân Kiếm trong tay, nguy hiểm thật!” Hắn tự nhủ: “May Mắn cứu ta! Top năm rồi!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện