Vô Địch Thần May

Chương 69 : Quyền Tham Gia Bí Cảnh

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 08:46 15-01-2020

.
Sảnh điểm danh của Băng Sơn Tông nằm trong một tòa nhà đá đồ sộ, không gian lạnh giá nhưng tràn đầy khí thế, ánh sáng từ những viên ngọc phát quang treo trên trần chiếu lên năm đệ tử nội môn top năm: Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt điềm tĩnh; Khang Phi, áo xám, đôi mắt sắc bén, hạng nhất nội môn, thần thái tự tin; Bích Thúy, áo lục, dáng vẻ kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng, hạng tư; Thành Kiên, áo xám, dáng vẻ cứng cỏi, ánh mắt kiên định, hạng bảy; và một đệ tử nội môn khác, dáng vẻ kín đáo. Ngoài ra, còn có ba đệ tử hạch tâm, nhưng thiếu Minh Dự, người vừa thăng hạng sau trận thắng Khả Vy. Không khí trong sảnh ngột ngạt, các đệ tử nội môn nhìn Huỳnh Thắng với ánh mắt e ngại, họ đã nghe đồn về Hỗn Thiên Hồn mà hắn từng dùng trong đại hội võ, một chiêu thức linh hồn đáng sợ. Hắn mỉm cười chào mọi người, ánh mắt lịch sự, được đáp lễ một cách gượng gạo, tự nhủ: “Top năm nội môn, Bí Cảnh, bảo vật! Với Vô Thiên Động, [May Mắn] bảy triệu điểm, ta nhất định phải đi!” Lâm Tình, tóc bạc, thần thái đạo cốt, bước vào sảnh, ánh mắt sắc bén quét qua đám đệ tử, giọng nói uy nghiêm vang vọng: “Tỷ võ hôm nay sẽ quyết định hạn ngạch tham gia Bí Cảnh Thí Luyện! Hạch tâm đấu hạch tâm, nội môn đấu nội môn. Ba trận, người có điểm cao nhất sẽ được chọn!” Hai nhóm đệ tử lập tức bốc thăm, không khí căng thẳng bao trùm, ánh mắt mọi người đầy tập trung. Hắn bốc thăm, rút được phiếu trắng, ánh mắt thoáng ý cười: “Đợt một được qua, hên thật! Vô Thiên Động bá đạo, mém tuột Trứng!” Dưới khán đài, khán giả xì xào: “Hên quá, Đông Đàn thảm thế mà hắn còn dư vận may!” Đợt hai, hắn tiếp tục rút được phiếu trắng, ánh mắt càng rạng rỡ. Một đệ tử áo xám, dáng vẻ yếu ớt, thì thào: “May thật, không đụng hắn sớm!” Đến đợt ba, hắn bốc trúng Khang Phi, trận đấu quyết định hạn ngạch cuối cùng. Khang Phi thở dài, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối, giọng nói trầm ổn: “Hảo huynh, kỳ tài về linh hồn. Có kỹ năng nào khác không? Ta muốn thử!” Hắn mỉm cười lịch sự: “Sư huynh quá khen, ta xin chiều theo!” Trọng tài bước lên, tuyên bố: “Trận đấu bắt đầu!” Khang Phi rút Song Đao, hai lưỡi đao ánh bạc, một lực vô hình tỏa ra, khiến tim mọi người trong sảnh đập nhanh bất thường, áp lực kinh người lan tỏa. Huỳnh Thắng cũng cảm nhận áp lực, nhưng lập tức vận Sương Sa linh lực, giải trừ ảnh hưởng, ánh mắt thoáng ý cười: “Huyệt thứ bảy, Thiên Nhãn Thông thấy rõ sơ hở! Thoát lực không tái phát, hên thật!” Khang Phi ánh mắt thất vọng: “Kháng được lực áp chế của ta, không dễ đâu!” Hắn tự nhủ: “Bí Cảnh, bảo vật, ta tới! Gạc Ma, Đông Đàn, chỉ là khởi đầu!” Khang Phi rót linh lực vào Song Đao, hai lưỡi đao kéo dài, uốn lượn như rắn, hắn nhảy lên cao, niệm pháp quyết, chém xuống, sóng ánh sáng bùng nổ, xô đẩy mạnh mẽ, không gian rung chuyển. Khán giả nín thở, một đệ tử áo xám tim đập thình thịch, ánh mắt kinh hãi. Lâm Tình phi thân lên, vận linh lực tạo một vòng bảo vệ, cứu đám đệ tử khỏi bị dư chấn làm tổn thương, ánh mắt thoáng kinh ngạc. Song Đao của Khang Phi chém vào hư không, Huỳnh Thắng biến mất, vận Phong Hành tầng hai, thân ảnh lướt nhanh như gió, không để lại dấu vết. Khang Phi ánh mắt bất an, lập tức thu Song Đao, nhưng ngay lúc đó, Huỳnh Thắng xuất hiện, thi triển Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm tầng hai viên mãn, kết hợp Kiếm Ý tầng bốn, vô số cánh Hồ Điệp ánh sáng hiện ra, lớn hơn bàn tay, quỹ đạo bất định, lướt nhanh về phía Khang Phi. Khán giả hét vang, một nữ đệ tử áo hồng ánh mắt lo lắng: “Quá mạnh! Ai đấu nổi hắn chứ?” Khang Phi vung Song Đao chém loạn, nhưng chỉ trúng hư không, cánh Hồ Điệp thuấn di, lướt qua cổ hắn, một luồng khí lạnh buốt lan tỏa, khiến Khang Phi ánh mắt kinh hãi, tay ôm cổ, thất kinh. Chỉ trong ba hô hấp, Khang Phi thở phào, phát hiện cổ mình vẫn vô sự, ánh mắt sững sờ. Lâm Tình quát lớn: “Dừng lại, thắng thua đã rõ!” Khang Phi ánh mắt ngạc nhiên, như vừa tỉnh mộng, nhìn Huỳnh Thắng với ánh mắt phức tạp. Lâm Tình giọng nói thán phục: “Khang Phi thua, Huỳnh Thắng giành quyền tham gia Bí Cảnh Thí Luyện! Tiểu tử này, tốc độ nhanh, ra chiêu chuẩn xác, khai thác sơ hở hoàn hảo, đúng là kỳ tài! Sau này, lão phu muốn thử sức với ngươi!” Khán giả sốc nặng, đồng loạt hét lên: “Nhanh quá! Hắn là ai vậy?” Một đệ tử hạch tâm, áo xanh, ánh mắt kinh hãi: “Không thể thoát chiêu này!” Hắn cất Ma Quân Kiếm vào vỏ, bước xuống đài, ánh mắt tự tin: “Bí Cảnh, ta đến rồi!” Khang Phi đứng trên võ đài, ánh mắt sốc, thân hình run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán. Lâm Tình quăng một ngọc giản về phía hắn, giọng nói trầm ổn: “Khang Phi, xem kỹ ngọc giản này, rút kinh nghiệm đi! Nếu đấu thật, ngươi đã chết rồi!” Khang Phi ánh mắt run rẩy, tay run run nhận ngọc giản, cúi đầu cảm tạ, phi thân rời khỏi võ đài, lòng tràn đầy biết ơn: “Hắn tha cho ta, ta học được nhiều điều!” Lâm Tình nhìn ba người được chọn, giọng nói uy nghiêm: “Ba người, năm ngày nữa, đến Nhà Thờ thắp hương, sau đó khởi hành đến Bí Cảnh!” Hắn tự nhủ: “Bảo vật, vận khí! Ta tới!”
https://truyen.tangthuvien.vn/doc-truyen/vo-dich-than-may
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang