Vô Địch Thần May
Chương 7 : Nhiệm Vụ Bí Mật
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 14:48 28-10-2019
.
Sau loạn chiến tại tửu lâu Thanh Cầm, Tuyết Nguyệt bước đến gần Huỳnh Thắng, giọng trong trẻo: “Công tử không sao chứ? Cảm ơn công tử đã nhắc nhở.”
Huỳnh Thắng mỉm cười, ôm quyền: “Tại hạ không sao. Nếu không còn việc gì, xin cáo từ.” Hắn quay lưng định rời đi, lòng vẫn cảnh giác, mùi hương kỳ lạ của Tuyết Nguyệt vẫn thoảng trong tâm trí.
Diệu Nhi và Tuyết Nguyệt liếc nhau, rồi Diệu Nhi lên tiếng: “Công tử, không biết có bận việc gì không? Tiểu nữ muốn nhờ công tử giúp một việc. Nếu công tử đồng ý, chúng ta sẽ trả thù lao hậu hĩnh.”
Huỳnh Thắng nhíu mày, thầm nghĩ: “Ta đến Khê Thành để nhận chức và giao vật phẩm cho Bính Tuất. Thành nhỏ này chẳng có tiềm năng gì lớn. Nhưng hai nữ tử này không tầm thường, biết đâu giúp họ lại có cơ hội.” Hắn gật đầu, đổi cách xưng hô: “Tiểu thư cứ nói, nếu tại hạ giúp được, sẽ cố hết sức.”
Tuyết Nguyệt mỉm cười, ánh mắt sáng lên: “Sáng mai, tại cổng thành phía nam, chúng ta sẽ đợi công tử.” Huỳnh Thắng ôm quyền, tạm biệt, rồi quay về xe ngựa cùng Hà Nhân.
Trên xe, Hà Nhân hỏi: “Hiền đệ, có chuyện gì vậy?” Huỳnh Thắng kể lại trận đánh, nhưng giấu chuyện Tuyết Nguyệt và Diệu Nhi, chỉ nói sơ về Lỗ công tử và đám hộ vệ. Hắn nhìn Hà Nhân, giọng chân thành: “Ngày mai đệ có việc, phải ra ngoài thành. Không biết khi nào gặp lại, đệ cảm ơn huynh đã chiếu cố thời gian qua.”
Hà Nhân cười ấm áp: “Đừng khách sáo. Nếu rảnh, ghé thăm ta, thế là đủ.” Huỳnh Thắng gật đầu, lòng thầm cảm kích sự hào sảng của người hảo hữu này.
Đêm đó, hắn ngủ lại phủ Hà Nhân. Sáng sớm, hắn cáo từ, chỉnh lại áo bào, treo kiếm ngang hông, dáng vẻ tiêu sái, bước ra cổng thành phía nam. Từ xa, hắn đã thấy hai xe ngựa lộng lẫy, khắc hoa văn tinh xảo, chờ sẵn. Tuyết Nguyệt bước xuống, áo lụa xanh biếc, dung mạo thanh thoát, đẹp tựa tiên nữ. Hôm nay, nàng không hóa trang, sắc đẹp rạng rỡ hơn hẳn đêm qua, thân hình cân đối, lồi lõm rõ ràng, khiến Huỳnh Thắng ngẩn ngơ. Hắn thầm nghĩ: “Má, hôm qua cố tình giấu nhan sắc à? So với Diệu Nhi, nàng còn đẹp hơn vài phần!”
Tuyết Nguyệt mỉm cười, ôm quyền: “Công tử khỏe không?” Huỳnh Thắng đáp lễ: “Cảm ơn tiểu thư quan tâm. Tại hạ Huỳnh Thắng, cứ gọi Huỳnh công tử là được.”
Nhìn hắn ngẩn ngơ, Tuyết Nguyệt mặt ửng hồng, giọng nhẹ: “Trên mặt ta có vết bẩn gì sao, mà công tử nhìn chăm chú thế?” Huỳnh Thắng giật mình, cười gượng: “Hôm nay tiểu thư đẹp hơn đêm qua, tại hạ thất thố, xin lỗi. Không biết việc nhờ giúp là gì?”
Tuyết Nguyệt mỉm cười: “Huỳnh công tử đừng gấp. Trên đường đi, ta sẽ nói chi tiết. Mời lên xe.” Hắn gật đầu, bước vào xe ngựa, thấy ba nam tử đã ngồi sẵn. Cả ba mặc áo xám, dáng vẻ gọn gàng, toát ra khí thế trầm ổn, như những cao thủ lão luyện. Một người ôm quyền, giọng sang sảng: “Tại hạ Hoàng Minh, đây là Bá Trí và Bá Kiêm, hộ vệ của tiểu thư Tuyết Nguyệt.”
Huỳnh Thắng đáp lễ: “Tại hạ Huỳnh Thắng, được tiểu thư nhờ giúp. Không biết nhiệm vụ là gì, Hoàng huynh có thể nói sơ?” Hoàng Minh gật đầu: “Mời công tử lên xe, chúng ta sẽ nói chi tiết.”
Hai xe ngựa lăn bánh, rời Khê Thành, hướng về phía nam. Trên xe, Hoàng Minh trầm giọng: “Chẳng giấu gì công tử, chúng ta đến đây để tìm một người quan trọng với Lục Băng Cương. Tiểu thư Tuyết Nguyệt là Ngũ công chúa của Hoàng đế Ung Khiêm. Đêm qua, Hắc Nguyệt bang đã tấn công chúng ta. Hiện manh mối dần sáng tỏ, nhưng lực lượng ta quá yếu, nhiều người đã hy sinh. Kẻ thù rất mạnh, tạm thời chỉ nói được đến đây. Nhiệm vụ cụ thể, công chúa sẽ bàn giao.”
Nghe đến “Ung Khiêm”, Huỳnh Thắng giật mình, tim đập thình thịch. Hắn thầm nghĩ: “Má, sao lại là Ung Khiêm? Nếu họ biết ta đè chết Thái sư Cái Nhiếp, chắc ta toi mạng!” Hắn nhanh chóng bình tĩnh, gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, nhưng lòng rối như tơ vò.
Để che giấu, hắn hỏi Hoàng Minh về hệ thống tu luyện. Hoàng Minh ngạc nhiên, nhưng vẫn giải thích: “Đại lục này rộng lớn, ngay ta cũng không biết hết. Lục Băng Cương là quốc gia bát lưu, xung quanh có các nước bát lưu và cửu lưu. Trên nữa là thất lưu, và quản lý tất cả là Đế quốc. Lục Băng Cương thuộc Nam Vực Đế quốc. Hệ thống tu luyện chia ba cấp: Luyện Thể, Trúc Cơ, Kim Đan. Luyện Thể hấp thu tinh hoa thiên địa, tích khí vào đan điền, chia chín tầng. Trúc Cơ tái cấu trúc cơ thể, chia sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, chuẩn bị cho Kim Đan. Kim Đan là truyền thuyết, chỉ có cường giả ở quốc gia tam lưu hoặc Đế quốc đạt được.”
Huỳnh Thắng gật đầu, thầm nghĩ: “Giống hệt truyện huyền huyễn ta từng đọc! Sau Kim Đan chắc là Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư… dù tên khác, bản chất chắc giống nhau. Như Nam gọi trái bắp, Bắc gọi trái ngô.” Hắn ôm quyền cảm ơn, lòng dần hiểu về thế giới này.
Hắn tự hỏi mình ở cấp độ nào, nhưng chưa từng thử sức, nên không rõ. Hắn thầm nhủ: “Không khoe khoang, không xem thường ai. Lỡ đang đấu mà mất nội lực như hôm qua, chắc toi mạng!” Sự cố mất nội lực ở tửu lâu khiến hắn lo lắng, nghi ngờ do nội công của Cái Nhiếp chưa ổn định sau mười hai ngày truyền thụ.
Thấy hắn trầm tư, Hoàng Minh lên tiếng: “Nghe Nguyệt công chúa nói, công tử chắc đạt Luyện Thể tầng tám, là cường giả ở Lục Băng Cương rồi.” Huỳnh Thắng cười gượng, không đáp, thầm nghĩ: “Tầng tám? Ta biết quái gì đâu!”
Xe ngựa đi qua thôn làng, đồng cỏ bạt ngàn, đến trưa thì dừng tại thị trấn Vĩnh Lộc. Thị trấn này lộng lẫy hơn Khê Thành, nhà cửa cao vút, đường phố tấp nập, thoảng linh khí nhàn nhạt. Hoàng Minh nói: “Đây là Vĩnh Lộc. Đi nửa ngày nữa, chúng ta đến Hải Mau thành. Tạm nghỉ ở đây, rồi tiếp tục.”
Huỳnh Thắng gật đầu, theo nhóm vào một tửu lâu sang trọng, mái ngói đỏ, cột chạm rồng, vượt xa các tửu lâu ở Khê Thành. Tuyết Nguyệt và Diệu Nhi đã chờ sẵn, áo lụa phấp phới, như hai tiên nữ. Tuyết Nguyệt gọi món, quay sang hỏi: “Huỳnh công tử, muốn thêm gì không?” Hắn lắc đầu: “Tiểu thư gọi đủ rồi, không cần thêm.” Hắn giữ cách xưng hô “tiểu thư” để giấu thân phận nhóm.
Món ăn bưng lên, thơm lừng khó cưỡng: gà hầm linh chi, cá hấp thảo dược, rượu ngâm linh quả. Hắn ăn chậm, không đói nhờ nội lực cao, chỉ thưởng thức hương vị. Đang ăn, tiếng ồn ào vang lên từ bàn bên. Hắn liếc mắt, thấy hai trung niên mặt sẹo, thân hình lực lưỡng, đầy vết thương, đang chà đạp một bà lão ăn xin. Ngồi cùng là một mỹ phụ, dung mạo kiều diễm nhưng mắt lóe tia nham hiểm, cười nói: “Nhẹ tay thôi, đừng để bà lão chết ở đây, phiền lắm. Dạy bà ta lần sau thấy chúng ta thì tránh xa. Người đã xấu, còn hôi hám, làm mất hứng bữa ăn!”
Hai tên mặt sẹo cười lớn, càng đánh mạnh hơn: “Đúng, nhẹ thôi!” Đám đông xung quanh chỉ dám liếc nhìn, không ai can thiệp.
Bá Trí đứng bật dậy, định ra tay, nhưng Hoàng Minh lắc đầu, giọng trầm: “Thị phi nhiều, chúng ta đang làm nhiệm vụ, đừng gây phiền phức. Nhìn trang phục, đó là bang Hắc Cẩu, chuyên dùng thủ đoạn bẩn thỉu.” Tuyết Nguyệt và Diệu Nhi im lặng, ánh mắt lạnh lùng.
Đột nhiên, hai tên mặt sẹo nhấc bà lão, ném mạnh về phía bàn Huỳnh Thắng. Hắn vận Thiên Nam Bộ Pháp, thân hình lướt nhẹ, đỡ bà lão đặt xuống đất, không chút thương tổn. Đám đông trầm trồ, hai tên mặt sẹo nhíu mày, mỹ phụ nhìn hắn chằm chằm, mắt lóe tia dò xét.
Bá Trí không nhịn được, chỉ vào nhóm Hắc Cẩu: “Các ngươi quá đáng, sao dám hành hạ người già?” Huỳnh Thắng chậm rãi bước tới, mỗi bước như mang áp lực vô hình, khí thế tiêu sái, tay nắm chuôi kiếm. Hắn lạnh giọng: “Tụi bây thật chướng mắt.” Hắn vận nội lực, một luồng sát khí bùng lên, khiến không khí nặng nề, như đứng trước sát thần. Đám đông nín thở, hai tên mặt sẹo run rẩy, mỹ phụ tái mặt.
Mỹ phụ vội cười ôn nhu: “Hiểu lầm, công tử bớt giận! Chúng ta xin bồi tội.” Huỳnh Thắng định rút kiếm giáo huấn, nhưng đột nhiên khí lực biến mất, cơ thể mất thăng bằng, ngã úp mặt xuống đất. Hắn thầm chửi: “Má, lại mất nội lực! Giữa lúc này, đúng là xui tận mạng!”
Đám đông sững sờ, mỹ phụ che miệng cười. Huỳnh Thắng từ từ đứng dậy, vuốt tóc, ánh mắt xa xăm: “Cảm giác đo đất thật mỹ vị. Ta muốn các ngươi nếm thử.” Hắn siết chuôi kiếm, sát khí ngút trời bùng phát. Trước khi nhóm Hắc Cẩu kịp phản ứng, một luồng kiếm quang lóe lên, nhanh như chớp. Kiếm đã tra vào vỏ, y phục ba kẻ rách tươm, te tua hơn cả ăn mày.
Huỳnh Thắng bước tới, lạnh lùng: “Đây là cảnh cáo. Lần sau gặp lại, không nhẹ nhàng thế đâu. Đi xin lỗi bà lão, rồi cút!” Ba kẻ Hắc Cẩu mặt tái mét, vừa xấu hổ vừa sợ, vội quỳ xin lỗi bà lão, rồi chạy biến.
Huỳnh Thắng đỡ bà lão, cho vài nén bạc, giọng ôn hòa: “Bà đi cẩn thận, đừng để ý lũ khốn đó.” Bà lão cảm ơn rối rít, rời đi. Hắn quay về bàn, nhấp rượu, như chẳng có chuyện gì xảy ra. Đám đông nhìn hắn, mắt đầy kính nể.
Tuyết Nguyệt lên tiếng, giọng nhẹ: “Chúng ta đi tiếp thôi. Nếu nhanh, sáng mai đến Hải Mau thành.” Mọi người gật đầu, lên xe ngựa, tiếp tục hành trình. Ngựa được huấn luyện đường dài, chỉ dừng hai lần để nghỉ, trời mờ sáng thì đến gần Hải Mau thành.
Hoàng Minh trầm giọng: “Khi vào thành, chúng ta chia ba nhóm. Địa điểm là Dịch gia, đến đó sẽ nói rõ nhiệm vụ. Huỳnh công tử đi cùng Diệu Nhi. Hai nhóm còn lại, ta sẽ sắp xếp.” Huỳnh Thắng gật đầu, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác.
Xe ngựa dừng cách cổng thành một đoạn. Hải Mau thành hiện ra, nguy nga hơn Khê Thành gấp bội, tường đá cao chót vót, cổng khắc rồng phượng, linh khí nồng đậm. Diệu Nhi bước đến, áo lụa trắng, dáng vẻ thanh thoát: “Công tử, theo ta đến Dịch gia.”
Hai người chào nhóm, đi trước. Trên đường, Diệu Nhi nói nhỏ: “Nguyệt công chúa là chủ nhân, nhưng xem ta như em gái. Hôm nay, chúng ta đến Dịch gia để nhờ hỗ trợ, lên kế hoạch đánh sào huyệt Hắc Nguyệt bang, lấy báu vật trấn quốc và tìm Thái sư Cái Nhiếp. Công tử chắc nghe danh ông?”
Huỳnh Thắng tim đập thình thịch, thầm chửi: “Má, lại Cái Nhiếp! Nếu nàng biết ta đè chết sư phụ, chắc ta bị chém!” Hắn bình tĩnh, giọng đều: “Ta có nghe. Không biết Thái sư gặp chuyện gì mà phải tìm?”
Diệu Nhi hạ giọng: “Thái sư là thầy của Hoàng đế, không phải bí mật. Hơn một tháng nay, tình báo triều đình phát hiện ông mất tích, do Hắc Nguyệt bang truy sát. Thái sư biết bí mật liên quan đến báu vật trấn quốc, mất hơn ba tháng. Ông là cường giả đỉnh cao, Hắc Nguyệt không dễ giết, nhưng có thể hạ độc. Đây là bí mật, xin công tử giữ kín. Nguyệt công chúa rất xem trọng công tử.”
Huỳnh Thắng gật đầu, giọng chắc nịch: “Tiểu thư yên tâm, ta không tiết lộ.” Hắn thầm lo, mảnh giấy ký tự lạ trong túi có thể liên quan đến bí mật này, nhưng hắn chưa hiểu gì.
Hai người hòa vào dòng người, Diệu Nhi dẫn đường, Huỳnh Thắng bước song song, dáng vẻ lãng tử tiêu sái. Họ qua các con đường lớn, lách vào ngõ hẻm, mặt trời gần đứng bóng. Diệu Nhi nói: “Hết con hẻm này là một ngôi nhà, có mật đạo dẫn đến Dịch gia. Dịch gia là đại gia tộc đứng thứ hai Hải Mau thành, Hoàng hậu Dịch Hàm Uyên xuất thân từ đây. Hoàng đế ra khẩu dụ, bắt Dịch gia hỗ trợ tìm báu vật và Thái sư.”
Huỳnh Thắng gật đầu, hiểu lý do đi lòng vòng để giấu tung tích. Hắn lo lắng về sự cố mất nội lực. Hôm qua, giữa lúc xuất kiếm, hắn suýt ngã, chắc do nội công Cái Nhiếp chưa ổn định sau mười hai ngày truyền thụ. Hắn thầm nhủ: “Phải cẩn thận. Nếu đang đấu cao thủ mà mất nội lực, ta toi chắc!”
Đến cuối hẻm, một ngôi nhà nhỏ hiện ra, tường đá cũ kỹ, cửa gỗ mộc mạc. Diệu Nhi nói: “Đến rồi. Công tử chờ chút, ta vào kiểm tra.” Sau mười cái hô hấp, nàng trở ra, mời hắn vào. Bên trong, một lão nhân tóc bạc ngồi uống trà, ánh mắt đờ đẫn, như không thấy hai người. Mật đạo đã mở sẵn, ẩn sau bức tường đá.
Mật đạo hẹp, chỉ đủ hai người đi, dài chừng tám trăm mét. Diệu Nhi tìm cơ quan trên tường, khởi động, cánh cửa đá từ từ mở. Bước ra, họ ở trong một phòng ngủ, giường gỗ mun, tủ sách che mật đạo khéo léo. Huỳnh Thắng thầm khen: “Mật đạo trong phòng ngủ, đúng là kín đáo!”
Một nha hoàn áo xanh chờ sẵn, dẫn hai người đến phòng khách. Phòng khách nguy nga, bàn ghế chạm rồng, hương trầm thoảng, toát ra khí thế đại gia tộc. Huỳnh Thắng siết chuôi kiếm, lòng dâng dự cảm bất an, nhưng ánh mắt rực cháy, sẵn sàng đối mặt mọi thử thách.
Vũ trụ- Thiên Hà, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện