Vô Địch Thần May
Chương 70 : Hành Trình Bí Cảnh
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 09:59 16-01-2020
.
Chương 70: Hành Trình Bí Cảnh
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và giành được hạn ngạch tham gia Bí Cảnh Thí Luyện, ba người gồm Huỳnh Thắng, Ân Nhai, áo xanh, khuôn mặt nghiêm nghị, và Trùng Khiêm, áo xám, đôi mắt sáng ngời, vâng lời Lâm Tình, cúi đầu cáo từ, trở về phòng để chuẩn bị. Hắn tự nhủ: “Khang Phi không yếu, nhưng ta quá mạnh! Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, [Sức Mạnh] hai sao, nhân năm lần, dù ta áp chế tu vi xuống Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong, chênh lệch vẫn quá lớn! Thiên Nhĩ Thông, Thiên Nhãn Thông nhờ huyệt thứ bảy, ta còn chưa dùng Ma Quân Kiếm. Lâm Tình muốn thử sức? Hốt luôn! Cùng tu vi, ta vô địch!” Hắn ngồi thiền trong phòng, tiếp tục luyện Thần Châm Tạo Hóa, tầng hai của Thiên Y Vô Hạn. Trong năm ngày, hắn đạt thêm hai huyệt Thoát Thai, nâng tổng số lên chín huyệt, ánh mắt kinh ngạc: “Huyệt thứ chín, linh hồn hồi phục nhanh hơn, Thiên Nhãn Thông sắc nét hơn bao giờ hết! Thoát lực, hy vọng không tái phát! Luyện công thế này, đúng là đáng giá!”
Hắn thay một bộ áo vàng sạch sẽ, bước ra ngoài, ánh mắt cảm khái: “Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã gần một tháng nhập môn!” Vừa rời khu nội môn, hắn gặp Hạ Vi, áo lam, khuôn mặt thanh tú nhưng tiều tụy, trên mặt có vài vết thương mới, ánh mắt mệt mỏi. Hắn ánh mắt lo lắng, giọng nói trầm ổn: “Muội sao thế?” Hạ Vi giọng nói yếu ớt: “Nhiệm vụ vừa rồi, muội bất cẩn, gặp Ma thú gần Kết Đan trung kỳ, may mà chạy thoát được.” Hắn tự nhủ: “Ma thú vượt cấp, nguy hiểm thật! Nàng cần cẩn thận hơn!” Hắn ánh mắt quan tâm: “Muội nghỉ ngơi đi, ta phải đến Nhà Thờ, cáo từ trước!” Hạ Vi gật đầu, ánh mắt thoáng cảm kích. Trên đường đi, các đệ tử nội môn nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, một nam đệ tử áo xám, giọng nói ganh tị: “Hắn là ai mà nổi thế?” Hắn mỉm cười, tự nhủ: “Ngưỡng mộ à? Ta quen rồi!”
Nhà Thờ của Băng Sơn Tông lộng lẫy, kiến trúc bằng đá trắng, cao vút, lần đầu tiên hắn đến nơi này, ánh mắt thoáng kinh ngạc. Bốn người có mặt: Lâm Tình, tóc bạc, thần thái đạo cốt, ánh mắt uy nghiêm; Ân Nhai và Trùng Khiêm, dáng vẻ nghiêm túc; và Huỳnh Thắng. Họ cùng thắp hương, cầu mong chuyến đi Bí Cảnh Thí Luyện diễn ra thuận lợi. Lâm Tình giọng nói trầm ổn: “Ân Nhai, Trùng Khiêm đã quen, nhưng Huỳnh Thắng lần đầu tham gia. Bí Cảnh tiềm ẩn rủi ro, các ngươi phải cẩn trọng! Đây là bản đồ, ký hiệu màu xanh là của tông ta, có thể tin tuyệt đối; ký hiệu màu khác do tông môn khác vẽ, chỉ tham khảo thôi.” Cả ba nhận bản đồ, Huỳnh Thắng liếc qua, nhờ Thiên Nhãn Thông ghi nhớ toàn bộ thông tin trong chớp mắt, tự nhủ: “Bản đồ chi tiết, Thiên Nhãn Thông ghi nhớ rõ ràng, Bí Cảnh, ta đến rồi!” Lâm Tình tiếp tục: “Lên đường thôi! Trưởng lão bận, ta sẽ đích thân bảo hộ. Cất lệnh bài đi!” Hắn tự nhủ: “Lâm Tình hộ tống, an toàn tuyệt đối!”
Tại vườn thú của Băng Sơn Tông, năm phi hành thú lông bạc, dáng vẻ uy mãnh, đứng sẵn sàng, ánh mắt sắc bén, khí thế mạnh mẽ. Hắn cảm khái: “Giàu thật! Khi nào ta mới có thú cưỡi riêng? Thân mình lo chưa xong, thú nhúng còn không nổi!” Lâm Tình dẫn đầu, cả nhóm leo lên phi hành thú, đôi cánh khổng lồ cất cánh, bay về hướng Đông, tiếng gió rít qua, không gian yên bình trải dài dưới chân. Hắn tự nhủ: “Lần trước ở Gạc Ma, mọi thứ suôn sẻ, lần này…” “Ầm!” Một tiếng nổ kinh thiên vang lên từ phía trước, không gian rung chuyển. Hắn lập tức ra gần đầu phi hành thú, vận Thiên Nhãn Thông, ánh mắt kinh ngạc: “Hai đại cao thủ, không trung, tu vi Thánh Nhân! Hai phi hành thú đang chờ, hai tông môn đánh nhau!” Lâm Tình ánh mắt tò mò: “Con ngắm phong cảnh thơ mộng, thất thần sao thế?” Hắn tự nhủ: “Thơ mộng chị gái ông, chiến tranh rõ ràng!”
Lâm Tình ánh mắt kinh ngạc, lập tức ra lệnh cho phi hành thú tăng tốc, chỉ trong hai mươi hô hấp, ông cũng nhìn thấy, giọng nói trầm thấp: “Không ổn! Hai cao thủ, Thánh Nhân một sao! Cẩn thận, đi vòng ngay!” Phi hành thú lập tức đổi hướng, né tránh khu vực giao tranh. Đối phương phát hiện, nhưng làm ngơ, không đuổi theo. Mọi người trên phi hành thú thở phào, ánh mắt nhẹ nhõm. Lâm Tình nhìn Huỳnh Thắng, tự nhủ: “Tiểu tử này, thấy xa thế sao? Thiên Nhãn Thông của hắn đúng là kinh khủng!” Hắn trở vào khoang, ngồi cùng Ân Nhai và Trùng Khiêm, nhắm mắt nghỉ ngơi, tự nhủ: “Thánh Nhân bay lượn, đúng là tuyệt! Độ Kiếp, thoát xác, linh hồn lột xác, tạo hóa! Ta phải đạt đến cảnh giới đó!” Hắn tiếp tục luyện Thần Châm Tạo Hóa, ánh mắt háo hức, lòng tràn đầy mong chờ.
Sau bốn ngày, phi hành thú đáp xuống một vùng đất rộng lớn, Lâm Tình thông báo: “Đã đến Bí Cảnh, chuẩn bị đi!” Phi hành thú hạ cánh an toàn, Lâm Tình dẫn đầu, ba người theo sau. Hắn cảm nhận một từ trường linh hồn kỳ lạ, nhưng không gây hại, tự nhủ: “Huyệt thứ chín, cảm nhận rõ ràng!” Tại khu vực tập trung, tổng cộng ba mươi lăm người đến từ các tông môn khác nhau, chia thành các nhóm nhỏ, tách biệt, ánh mắt cảnh giác nhìn nhau. Lâm Tình dẫn ba người đến một khu đất trống, nơi có mười người đại diện từ hai tông môn khác đang chờ. Vũ Quân, áo xanh, râu dài, Thái thượng trưởng lão Tông Hào Long Tam Tinh, và Cung Tăng, áo xám, đôi mắt sắc bén, Thái thượng trưởng lão Tông Nhất Địa Tứ Tinh, đồng loạt chào: “Lâm huynh, hạnh ngộ!” Lâm Tình đáp lễ, giọng nói trầm ổn: “Hạnh ngộ!” Ba người nhanh chóng ôn chuyện, không khí xã giao nhưng ẩn chứa sự cạnh tranh.
Ân Nhai truyền âm cho Huỳnh Thắng: “Vũ Quân và Cung Tăng là Thái thượng trưởng lão, thực lực rất mạnh! Bí Cảnh lần này có mười tông tham gia, do Tông Trường Hà Nhất Tinh chủ trì. Nhóm sáu người trên đồi kia, chính là họ!” Hắn ánh mắt cảm khái, vận Thiên Nhãn Thông, khóa chặt nhóm người trên đồi, tự nhủ: “Tu vi thấp nhất là Nguyên Anh trung kỳ, cao nhất là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, còn trưởng lão đạt Thánh một sao!” Hắn tự nhủ: “Độ Kiếp chỉ có 22% thành công, Sơ Thánh cực hạn ba sao, Trung Thánh sáu sao, Đại Thánh chín sao. Khó thật!” Ân Nhai ánh mắt lo lắng, thấy hắn thất thần, nhưng không nói gì.
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển, một cơn động đất sâu vang lên, nhưng mọi người đều bình thản, ánh mắt tập trung. Sau mười hai hô hấp, một lão già áo đỏ từ Tông Trường Hà, đứng trên đồi, hất tay, một cột sáng vàng rực bùng lên, chiếu thẳng xuống đất. Chỉ ba hô hấp sau, mặt đất rung chuyển mạnh hơn, không gian như bị xé toạc. Mọi người ánh mắt vui vẻ, tập trung gần đồi, không khí háo hức lan tỏa. Tất cả đồng loạt hành lễ, lão già đáp lễ, giọng nói uy nghiêm: “Cánh cửa Bí Cảnh đã mở, ai có lệnh bài, đứng bên phải!” Lâm Tình ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp: “Đi nhanh! Nếu gặp nhau, giúp đỡ; người khác thì tùy hoàn cảnh, tránh gây họa!” Ba người cúi đầu hành lễ, nhanh chóng di chuyển. Tổng cộng bốn mươi lăm người có lệnh bài, ánh mắt háo hức, sẵn sàng bước vào Bí Cảnh. Hắn tự nhủ: “Bí Cảnh, bảo vật, vận khí! Với Vô Thiên Động, ta đến rồi!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện