Vô Địch Thần May
Chương 71 : Khám Phá Bí Cảnh
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 14:30 18-02-2020
.
Cơn động đất yếu dần, rồi ngừng hẳn, không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua. Trên không trung, những đốm sáng nhỏ bắt đầu tụ lại, tạo thành một cánh cửa xám trắng khổng lồ, ánh sáng mờ ảo lan tỏa, mang theo khí tức cổ xưa. Lão già áo đỏ từ Tông Trường Hà, dáng vẻ uy nghiêm, đứng trên đồi, ánh mắt sắc bén, phất tay, giọng nói trầm thấp: “Đi đi, chúc các ngươi may mắn, bình yên trở về!” Bốn mươi lăm người lập tức phi thân, thân ảnh nhanh như chớp, lao về phía cánh cửa, tựa như đàn ong vỡ tổ. Khán giả còn lại nhanh chóng tìm chỗ chờ đợi, ánh mắt háo hức dõi theo. Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú, cảm nhận cơ thể đau nhức, linh hồn dao động mạnh, như bị một lực vô hình kéo mạnh, cảm giác mất trọng lực khiến hắn khó chịu. Hắn tự nhủ: “Từ trường mạnh thế này, nếu thoát lực tái phát, ta chết chắc! Vô Thiên Động, [May Mắn] bảy triệu điểm, cứu ta!” Sau mười phút, hắn bị hút qua lỗ sáng, rơi tự do xuống một sườn núi xanh tươi, không gian tràn ngập linh khí.
Hắn đứng vững, ánh mắt sắc bén, vận Thiên Nhĩ Thông và Thiên Nhãn Thông, nhờ Thoát Thai huyệt thứ chín, cảm nhận xung quanh: “Không có người, nhưng Ma thú đang ẩn nấp đâu đó!” Hắn hít sâu, vận Phi Phong Hành tầng hai, thân ảnh nhẹ nhàng như gió, cẩn thận dò xét từng bước. Sau một giờ di chuyển, hắn đến một con sông rộng lớn, không thấy bờ bên kia, chỉ có chân trời mờ mịt phía xa. Dòng nước xanh biếc, êm ả, nhưng hắn bỗng rùng mình, cảm nhận một luồng sóng nhiệt kỳ lạ từ dưới sông. Hắn lập tức phi thân lùi lại, vừa kịp lúc, hai xúc tu khổng lồ bắn lên từ mặt nước, chụp vào hư không nơi hắn vừa đứng. Hắn ánh mắt chăm chú, vận Thiên Nhãn Thông quan sát, tự nhủ: “Ma thú Bạch Tuộc, mắt đỏ, tu vi Thánh một sao! Nếu không phản xạ nhanh, ta đã thành mồi ngon cho nó! Huyệt thứ chín, Thiên Nhãn Thông cứu ta!” Hắn phi thân rời đi, ánh mắt lo lắng: “Thánh một sao, không thể đánh, mất thời gian!”
Hai giờ sau, hắn vượt qua những ngọn đồi xanh mướt, băng qua rừng rậm, đến một khu rừng Vàng rực rỡ, lá cây vàng óng ánh, như được dát vàng, không gian tràn ngập linh khí tinh thuần. Hắn dò xét cẩn thận, vận Thiên Nhĩ Thông, phát hiện một cặp Ma thú Kết Đan trung kỳ đang ẩn trong bụi rậm, cách năm dặm. Hắn giả vờ không biết, tiến gần, bất ngờ hai ám khí lao thẳng về phía hắn, tốc độ nhanh như chớp. Hắn ánh mắt sắc lạnh, thân ảnh lướt nhanh, né tránh ám khí, ngay lúc đó, hai Ma thú lông đen lao ra từ bụi rậm, ánh mắt hung tợn, nhưng nhận ra sai lầm thì đã muộn. Hắn chém một nhát, kiếm khí sắc bén từ Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm tầng hai viên mãn, kết hợp Kiếm Ý tầng bốn, lướt qua cổ hai Ma thú, máu tươi bắn ra, chúng ngã xuống, chết ngay tức khắc. Hắn mỉm cười: “Nghĩ ta ngu sao? Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm, Kiếm Ý tầng bốn, dễ thôi!” Hắn lấy nội đan của hai Ma thú, cất vào giới chỉ, sau đó tiến sâu vào rừng Vàng, nơi Ma thú ngày càng mạnh, kỹ năng càng nguy hiểm. Một con Độc Lang, lông xám, công kích linh hồn, lao ra từ bụi rậm, hắn tự nhủ: “Không cẩn thận, chết chắc! Huyệt thứ chín, Tiên Thiên Cương Khí, ổn thôi!” Hắn vận Cương Khí, chặn đứng đòn tấn công linh hồn, sau đó chém chết Độc Lang, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, đến trước một hang động lớn, sương mù dày đặc bao quanh, tử khí nồng nặc lan tỏa, mang theo khí tức âm u, lạnh lẽo. Hắn nắm chặt Ma Quân Kiếm, vận Tiên Thiên Cương Khí xua tan tử khí, tạo ra một khoảng trống an toàn, tự nhủ: “Tử khí, ma khí, nhưng không làm khó được ta! Ma Quân Kiếm, sẵn sàng!” Càng vào sâu, hang động càng hẹp, tử khí ngày càng nặng nề, không gian u ám, ánh sáng từ Ma Quân Kiếm chiếu lên vách đá, tạo thành những bóng mờ kỳ dị. Sau hai mươi phút, hắn nhìn thấy xương cốt rải rác trên mặt đất, tổng cộng mười hai bộ hài cốt, trong đó có vài bộ không thuộc nhân tộc, niên đại khoảng hai ngàn năm. Hắn ánh mắt kinh ngạc: “Người ngoài hành tinh sao nổi? Bí Cảnh này, đúng là bí ẩn!” Bên cạnh hài cốt, vài món vũ khí gỉ sét nằm lăn lóc, hắn mỉm cười: “Ve chai chẻ củi cũng không nổi!” Bỗng nhiên, những oán hồn mờ ảo bay lên từ hài cốt, tiếng kêu thê lương vang vọng, như trong một bộ phim kinh dị, khiến không gian thêm phần rợn người. Hắn tự nhủ: “Lạnh gáy thật, nhưng Thiên Nhãn Thông thấy rõ, không có gì đáng sợ!”
Hắn tiếp tục đi sâu, mặt đất cứng như sắt, hang động dường như không có đáy, tựa như không gian trong Tây Du Ký. Sau một tiếng, hắn dừng lại trước một cánh cửa sắt tròn, đóng kín, bên cạnh là một di hài đã phân hủy, niên đại khoảng năm trăm năm. Gần đó, một cây Chùy ánh lên màu ôn nhuận, Thiên Giai một sao, nhưng đã suy yếu nhiều. Hắn ánh mắt sáng lên, phong ấn cây Chùy, cất vào giới chỉ, tự nhủ: “Chùy này không tệ, dù đã hư hại!” Hắn quan sát cánh cửa sắt, cảm nhận phong ấn mạnh mẽ, trực giác mách bảo: “Lối này dẫn đến một lục địa khác, nhưng tu vi hiện tại của ta chưa đủ!” Hắn quay lại, ánh mắt lo lắng: “Bí Cảnh này, không chỉ là khảo nghiệm, còn nguy hiểm hơn bản đồ nhiều! Vô Thiên Động, [May Mắn], dẫn ta đến bảo vật đi!”
Link thảo luận bên forum
.
Bình luận truyện