Vô Địch Thần May

Chương 72 : Quan Thượng Cổ Tèo

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 11:12 19-02-2020

.
Sau khi rời khỏi hang động u ám, Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú, phi thân trở lại khu rừng Vàng rực rỡ, ánh nắng chiếu qua những tán lá vàng óng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Hắn vừa di chuyển vừa tìm kiếm cơ duyên, hạ gục Ma thú cấp thấp, hái thảo dược quý hiếm, ánh mắt sáng ngời: “Nội đan và thảo dược thế này, đổi được kha khá Linh Thạch trung phẩm, giàu thật! Thu hoạch không tệ!” Một ngày trôi qua, hắn thoát khỏi khu rừng Vàng, đứng trên một ngọn đồi cao, ánh mắt phân vân, vận Thiên Nhãn Thông nhờ Thoát Thai huyệt thứ chín, khóa chặt hướng Đông Nam, tự nhủ: “Mây đen dày đặc, sấm chớp rực rỡ, dị tượng rõ ràng!” Hắn lập tức lao đi, vận Phi Phong Hành tầng hai, thân ảnh lướt nhanh như gió, ánh mắt lo lắng: “Bí Cảnh này, không chỉ là khảo nghiệm, còn nguy hiểm hơn bản đồ nhiều!” Khi đến gần, mặt đất chuyển thành màu đỏ nham thạch, không khí nóng bỏng, ở trung tâm, một vật đen tuyền từ từ trồi lên, đó là một chiếc quan tài đen bóng, bất động, tản ra khí tức âm u, cổ xưa. Trên không trung, những tia lôi điện màu cam rực rỡ, mang theo chí dương khí tức, to như cột điện, đánh xuống liên tục, như muốn ngăn cản bảo vật xuất thế, tiếng sấm vang vọng khiến mặt đất rung chuyển. Hắn ánh mắt run rẩy: “Lôi điện chí dương này, đủ để hủy diệt Thánh Nhân sơ kỳ! Quan tài này là Âm vật, Trời muốn phá hủy nó!” Tò mò thôi thúc, hắn mở Vô Thiên Nhãn sơ kỳ, ánh sáng vàng rực lóe lên, thông tin hiện ra trong đầu: “Quan Thượng Cổ, Thiên Địa Bảo, chí Âm, bất sinh bất tử!” Hắn ánh mắt kinh ngạc: “Thông tin ít, nhưng sốc thật!” Hắn tiếp tục quan sát, cảm nhận một luồng linh hồn mạnh mẽ bên trong quan tài. Bỗng nhiên, nắp quan tài rung lên, mở ra, một lực hút linh hồn kinh khủng tỏa ra, kéo mạnh linh hồn của Huỳnh Thắng. Hắn lập tức ngừng Vô Thiên Nhãn, phi thân lùi lại, nhưng linh hồn vẫn tổn hao một chút, may nhờ Tiên Thiên Cương Khí kịp thời bảo vệ, ánh mắt thoáng hoảng: “Huyệt thứ chín cứu ta! Nếu thoát lực tái phát lúc này, ta chết chắc!” Quan tài rung chuyển mạnh mẽ, bay lên không trung, những tia lôi điện màu cam đánh xuống điên cuồng, tựa như cột thu lôi, ánh sáng chói lòa. Hắn ánh mắt kinh hãi, lông tơ dựng đứng, chạy thục mạng: “Mém tuột Trứng! Vô Thiên Động, [May Mắn], cứu ta!” Quan tài hóa thành một luồng sáng đen, đuổi theo hắn với tốc độ kinh hoàng, nhanh như máy bay, trong khi hắn chỉ như xe đạp, không thể thoát. Không còn đường lui, Huỳnh Thắng ánh mắt lạnh lùng, rút Ma Quân Kiếm, chuẩn bị tử chiến, linh lực bùng nổ, sát khí lan tỏa. Nhưng bất ngờ, quan tài dừng lại, cách hắn hai mươi mét, bất động, không tấn công. Trong Thức Hải, Lãnh Băng Như, tàn hồn của Ma Quân Kiếm, giọng nói kinh hãi: “Quan Thượng Cổ? Nó xuất thế sao nổi? Thiên Địa Bảo, chỉ có trong truyền thuyết!” Hắn truyền âm vội vàng: “Nàng biết lai lịch của nó không? Nó bám ta, chỉ có thể tử chiến!” Lãnh Băng Như giọng nói run rẩy: “Ta chỉ nghe qua truyền miệng, đây là Bất Tử Quan, không thuộc Thời Gian, bất tử! Tu sĩ nghe đến, ai cũng nhỏ dãi!” Hắn ánh mắt sốc, tự nhủ: “Có chủ nhân không? Má ơi, nếu nó tỉnh, ta treo! Ông Trời, ta còn chưa biết mùi đàn bà!” Lãnh Băng Như giọng nói kinh ngạc: “Nó nhận ngài làm chủ sao nổi?” Hắn trấn tĩnh, vận Thiên Nhãn Thông quan sát, ánh mắt tập trung. Quan tài vẫn bất động, mây đen trên không trung dần tan, lôi điện màu cam yếu đi, rồi biến mất hoàn toàn. Hắn hít sâu, bước đến gần, đưa tay chạm vào quan tài, ánh mắt cẩn trọng. Quan tài rung nhẹ, nắp bật mở, bên trong là một thi thể cháy đen, nhưng khi một làn gió thổi qua, thi thể hóa thành tro bụi, tan biến trong không khí. Hắn ánh mắt kinh ngạc: “Bất tử mà sao tan được? Lôi điện chí dương phá hủy chủ nhân cũ của nó?” Bỗng nhiên, trong Thức Hải, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Ngươi, chủ nhân mới của ta! Linh hồn ngươi tương thích chí Âm, May Mắn cực cao, thi thể cũ đã tan, ta chọn ngươi!” Hắn bình tĩnh, ánh mắt sáng lên, giọng nói trầm ổn: “Ta đặt tên ngươi là Tèo, được không?” Quan Thượng Cổ giọng nói trầm: “Tèo? Thân quen, giản dị… Ta thích!” Hắn mỉm cười: “Bá cháy thật! Vô Thiên Động, hốt bảo vật!” Lãnh Băng Như trong Thức Hải ánh mắt ngơ ngác: “Tèo? Ngố vậy sao?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang