Vô Địch Thần May

Chương 74 : Tử Chiến Nhất Kiếm Tông

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 14:41 25-03-2020

.
Phi hành thú lông bạc bay vút trên bầu trời, tiếng gió rít qua đôi cánh khổng lồ, không gian yên bình trải dài dưới chân. Lâm Tình, tóc bạc, thần thái đạo cốt, ánh mắt sáng ngời, giọng nói trầm ổn: “Chuyến đi an toàn, các con thu hoạch nhiều, hãy đóng góp cho tông, sẽ có hậu thưởng!” Ân Nhai, áo xanh, khuôn mặt nghiêm nghị, định kể lại những gì đã trải qua trong Bí Cảnh, nhưng Huỳnh Thắng, áo vàng, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén, bỗng bước ra gần Lâm Tình, nơi điều khiển phi hành thú. Lâm Tình và Ân Nhai ánh mắt kinh ngạc, hắn giọng nói trầm thấp: “Có người theo dõi chúng ta, Nhất Kiếm Tông!” Lâm Tình ánh mắt lo lắng, vận Thiên Nhãn Thông nhưng không phát hiện gì, dù vậy ông tin tưởng vào cảm giác của Huỳnh Thắng, tự nhủ: “Nhất Kiếm Tông lộn xộn, tham gia Bí Cảnh mà không tổn thất, giờ lại giở trò!” Hắn im lặng, ánh mắt điềm tĩnh: “Bốn người trong Bí Cảnh, lúc Tèo xuất thế, không thấy ta. Sao họ lại bám theo? Mục đích khác? Có liên quan đến Tào Ngân, kẻ diệt họ Trần không?” Lâm Tình điều khiển phi hành thú bay qua một khu rừng thiên nước độc, nơi bất lợi cho khai chiến, ánh mắt tập trung quan sát xung quanh. Hai giờ sau, một chấm đen xuất hiện phía sau, truy sát với tốc độ khủng khiếp, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách. Một lão già, Nguyên Tinh, áo xám, đôi mắt gian xảo, khí thế mạnh mẽ, quát lớn: “Lâm trưởng lão, vội vàng gì thế? Dừng lại nói chuyện chút!” Lâm Tình ánh mắt lạnh lùng, ra lệnh cho phi hành thú dừng lại, ôm quyền đáp lễ: “Nguyên trưởng lão, có gì chỉ giáo?” Hắn ánh mắt cau mày: “Nguyên Tinh, kẻ cấu kết với Tào Ngân, diệt họ Trần!” Nguyên Tinh liếc qua, ánh mắt dừng lại ở Huỳnh Thắng, giọng nói lạnh lùng: “Ta tìm Vỹ Lạc, kẻ bị truy nã, giờ là Huỳnh Thắng!” Lâm Tình và Ân Nhai ánh mắt sốc, quay sang nhìn hắn. Lâm Tình giọng nói trầm ổn: “Trùng tên thôi, chuyện bình thường. Nếu là đệ tử Băng Sơn Tông bị truy nã, về tông sẽ tra xét rõ ràng.” Nguyên Tinh cười nhạt: “Hắn trộm Quy Tinh Châu của Nhất Kiếm Tông. Kiểm tra Giới chỉ của hắn, nếu không có, ta sẽ đi.” Hắn ánh mắt sắc lạnh, giọng nói điềm tĩnh: “Nguyên trưởng lão có bằng chứng gì chứng minh Quy Tinh Châu thuộc về Nhất Kiếm Tông?” Nguyên Tinh ánh mắt tức giận, mắng: “Tôm tép, câm miệng! Ta nể mặt Lâm Tình, không dạy ngươi phép lễ!” Lâm Tình ánh mắt nghiêm nghị, nhận ra đối phương kiếm chuyện, giọng nói trầm thấp: “Nguyên huynh bớt giận, nếu đúng như lời huynh, ta sẽ tra xét, cho công đạo.” Một nữ tử, Vân Khuê, áo lam, dáng vẻ xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh lùng, chen vào: “Nguyên Thái thượng trưởng lão, nên đưa hắn về tông tra xét, tránh để hắn trốn, Trưởng môn sẽ trách!” Nguyên Tinh gật đầu: “Ý của ta cũng vậy. Lâm Tình, thứ lỗi, ta sẽ đưa hắn đi, nếu trong sạch, ta sẽ trả lại.” Lâm Tình ánh mắt lo lắng, biết đối phương đang ép buộc, không muốn Huỳnh Thắng bị trấn lột. Ân Nhai ánh mắt kiên định, giọng nói trầm ổn: “Lâm Thái thượng trưởng lão, tu sĩ có đạo, sư đệ là người của tông, nếu có tội, tông sẽ xử lý, không để người đời chê cười!” Lâm Tình ánh mắt quyết đoán: “Thứ lỗi, ta không thể theo ý Nguyên huynh!” Nguyên Tinh híp mắt, linh lực bùng nổ, khí thế áp bức lan tỏa: “Suy nghĩ kỹ đi, đừng vì một đệ tử mà làm mất hòa khí!” Lâm Tình và Ân Nhai ánh mắt ngưng trọng, vận linh lực kháng lại áp lực. Lâm Tình nghiến răng: “Nguyên huynh, Bán Thánh, lại bất ngờ như vậy! Ta không sợ, đệ tử của ta, không ai được đụng!” Vân Khuê ánh mắt lạnh lùng, tiến lên: “Hai đệ tử, để con xử lý!” Nàng lao tới, Lâm Tình lập tức phi thân cản lại, nhưng bị một luồng khí tức lạnh sắc từ Nguyên Tinh chặn đứng. Nguyên Tinh cười nhạt: “Đối thủ của ngươi là ta!” Ba nam đệ tử áo xám đứng khoanh tay, ánh mắt hứng thú, xem náo nhiệt. Ân Nhai lao vào đấu với Vân Khuê, tu vi ngang ngửa, không rơi vào hạ phong, kiếm khí tung hoành, không gian rung chuyển. Lâm Tình giao chiến với Nguyên Tinh, nhưng chỉ sau vài chiêu, ông dần rơi vào thế hạ phong, áp lực từ Bán Thánh khí tức của Nguyên Tinh quá mạnh. Huỳnh Thắng ánh mắt lạnh lùng, rút Ma Quân Kiếm, vận linh lực, thả Lĩnh vực Kiếm Ý tầng bốn, kết hợp Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm tầng hai viên mãn, bán kính năm mét, vô số cánh Hồ Điệp ánh sáng bay lượn ảo diệu, sát khí lan tỏa. Mọi người ánh mắt kinh ngạc, Vân Khuê cảm nhận nguy hiểm, linh tính mách bảo. Nguyên Tinh quát lớn: “Vân Khuê, lùi lại! Ba người các ngươi, cầm chân hắn!” Hắn tự nhủ: “Cầm chân ta? Biết ta không thường rồi!” Vân Khuê chưa kịp lùi, cánh Hồ Điệp đã lao tới như ong vỡ tổ, tốc độ kinh khủng, không thể né tránh. Nàng vận linh lực hộ thể, nhưng chỉ hai hô hấp, cánh Hồ Điệp tản ra, Vân Khuê ngã xuống, khắp người đầy vết thương, ánh mắt đau đớn. Ba nam đệ tử áo xám ánh mắt tức giận, đồng loạt niệm pháp quyết, tấn công hắn, nhưng chỉ trúng hư không. Họ vội lùi lại, nhưng đã muộn, Lĩnh vực Kiếm Ý giảm tốc độ của họ xuống tám thành, át chủ bài của họ tan biến. Chỉ ba hô hấp, ba người thê thảm như Vân Khuê, ngã xuống, ánh mắt kinh hãi. Hắn tự nhủ: “Kết Đan mà đòi đấu? Như đi đái thôi! Nguyên Anh trung kỳ, [Sức Mạnh] hai sao, dễ!” Lâm Tình và Ân Nhai ánh mắt kinh ngạc, không ngờ hắn mạnh đến vậy. Nguyên Tinh ánh mắt tham lam: “Ẩn sức sâu như vậy! Giết hắn, Ma Quân Kiếm và bí mật của hắn sẽ là của ta!” Hắn phóng ra lực lượng kinh khủng, Lâm Tình ánh mắt kinh hãi: “Không phải Bán Thánh, là Thánh một sao!” Một lực vô hình bao phủ, Ân Nhai phun máu, quỵ xuống, ánh mắt mờ mịt. Lâm Tình run rẩy, cố gắng kháng lại. Huỳnh Thắng ánh mắt bất động, không áp chế tu vi nữa, trở lại Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, linh lực bùng nổ, khí thế mạnh mẽ. Nguyên Tinh ánh mắt sốc: “Kháng được áp lực Thánh? Đại thiên tài! Đầu hàng đi, ta phế võ công ngươi, tha cho ngươi sống!” Lâm Tình nghiến răng: “Võ đạo, thà chết còn nhẹ! Phế võ công, thà chết!” Hắn ánh mắt trầm ngâm, phân tích: “Nếu chạy một mình, ta có năm sáu phần thoát. Nhưng bỏ họ, ta mất đạo đức, tâm Ma sẽ xuất hiện, tu luyện hỏng!” Hắn truyền âm cho Lâm Tình: “Lâm trưởng lão, con sẽ cầm chân hắn, ngài cứu sư huynh, chạy xa nhất có thể! Con sẽ thoát sau, cơ hội chỉ có một lần!” Hắn hét lớn, niệm pháp quyết, cầm Ma Quân Kiếm, kéo toàn bộ linh lực, Lĩnh vực Kiếm Ý tầng bốn mở rộng, thi triển Ảo Mộng Vô Ngã tầng ba và Hỗn Thiên Hồn tầng hai, chiêu thức trí mạng. Những cánh Hồ Điệp ánh sáng lớn như Đại Bàng, bay khoan thai nhưng đầy sát khí, lao thẳng về phía Nguyên Tinh. Hắn gầm lên: “Trứng chọi đá! Sức mạnh tuyệt đối sẽ nghiền nát ngươi!” Nguyên Tinh niệm pháp quyết, rót linh lực, một Cốt Thứ cấp Thánh một sao rung lên, tiếng thét như từ Địa ngục vang vọng, lao nhanh về phía Huỳnh Thắng. Hắn cảm nhận linh hồn đau nhức, phun ra một ngụm máu, nhưng cố gắng áp chế, duy trì chiêu thức, ánh mắt kiên định, tựa như thiêu thân lao vào lửa. “Ầm!” Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, mặt đất rung chuyển, khu vực trong bán kính mười lăm mét bị tàn phá, bụi mù bao phủ. Hắn bị hất văng, đâm gãy một cây cổ thụ, ngã xuống đất, một vết thương xuyên qua bụng, ánh tím lấp lánh, không chảy máu, nhưng tai và mũi rỉ máu đen, dáng vẻ như một ma quỷ. Hắn gượng dậy, mấp máy môi, rồi ngã xuống, bất tỉnh. Trong hư ảo, giọng nói của Tèo vang lên: “Chủ nhân!” Hắn tự nhủ: “Mém tuột Trứng… Tèo, cứu ta!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang