Vô Địch Thần May

Chương 75 : Phế Nhân Tây Vực

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 09:20 26-03-2020

.
Sau một thời gian dài hôn mê, không biết là một tuần, một tháng hay hai tháng, Huỳnh Thắng dần tỉnh lại trong không gian rộng rãi bên trong Quan Thượng Cổ Tèo. Giọng nói trầm thấp của Tèo vang lên trong Thức Hải, đầy lo lắng: “Chủ nhân, ngươi không thể chết! Ta bị chôn vùi vạn năm, ngươi thức tỉnh ta, đặt tên Tèo, cái tên đẹp nhất mà chưa ai từng nghĩ đến. Ngươi đã hôn mê hai tháng rồi!” Huỳnh Thắng, áo vàng rách nát, khuôn mặt tái nhợt, rên lên đau đớn, mở mắt, cảm giác như ngàn kiếm đâm xuyên cơ thể. Hắn nghe lời Tèo, lòng chợt ấm áp, nhưng im lặng, không muốn quấy rầy sự quan tâm của Tèo. Cắn răng nén đau, Huỳnh Thắng gượng ngồi dậy, kiểm tra cơ thể. Vết thương ở bụng đã lành, chỉ còn lại một vết sẹo mờ, vùng da tím do dư âm của Cốt Thứ cấp Thánh vẫn còn, nhưng không nghiêm trọng. Tuy nhiên, khi vận linh lực, hắn run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng: Đan điền đã vỡ, Nguyên Anh tan biến, cơ thể không thể hấp thu linh khí hay vận linh lực. Hắn đã trở thành phế nhân, thính giác cũng bị hủy, hoàn toàn điếc, chỉ còn nghe được giọng Tèo qua Thức Hải. Linh hồn tổn hao, dù không quá nghiêm trọng, nhưng Ma Quân Kiếm đã rơi vào tay Nguyên Tinh. Hắn chua xót tột độ, nỗi đau thể xác hòa lẫn với sự xót xa tinh thần. Từ khi xuyên việt đến thế giới này, hắn luôn hát vang trên con đường võ đạo, chưa từng mơ đến cảnh rơi vào tình trạng thảm hại thế này. Ý định kết thúc cuộc đời dấy lên trong lòng, giống như Khắc Đa, chủ nhân cũ của Tèo, tan biến trong quan tài. Tèo cảm nhận được sự tuyệt vọng của hắn, lập tức truyền âm, giọng nói ấm áp: “Võ đạo vốn chông gai, chủ nhân đã sống qua đại nạn, vẫn còn hy vọng! Quan trọng là ngươi có muốn tiếp tục hay không? Lần đầu gặp ngươi, ta đã vinh dự, ngươi quý trọng bạn bè, tình thân, là người tốt, Trời sẽ không ngược đãi. Dù là phế nhân, nhưng ngươi có ta, ta thề sẽ theo ngươi đến cuối con đường!” Lời của Tèo như dòng nước ấm, xua tan cái lạnh lẽo trong tâm hồn Huỳnh Thắng. Hắn cắn răng, ánh mắt cảm kích, truyền âm: “Cảm ơn ngươi, Tèo!” Hắn chìm vào giấc ngủ, tự nhủ: “Mém tuột Trứng… Tèo, cảm ơn!” Trong một mật thất xa hoa lộng lẫy của Nhất Kiếm Tông, Nguyên Tinh, áo xám, đôi mắt gian xảo, ngồi trên ghế đá, tay vuốt ve Ma Quân Kiếm, giọng nói thì thầm: “Không thể kháng lại, tên nhãi đó chết chắc rồi! Trúng Cốt Thứ của ta, Bán Thánh cũng không thoát, huống chi là Nguyên Anh!” Hắn nghiến răng, ánh mắt giận dữ. Dù chiến thắng, nhưng linh hồn hắn tổn hao nghiêm trọng, cơ thể chỉ hồi phục nhờ đan dược, còn linh hồn cần đan dược hiếm, khó mua, và thời gian dài để chữa trị. Là Thái thượng trưởng lão, hắn cảm thấy bất lực. Hắn không ngờ một tên Nguyên Anh nhỏ bé lại dùng Hỗn Thiên Hồn, khiến hắn thê thảm đến vậy. Hắn vừa giận vừa sợ, tự nhủ: “Nếu tên này trưởng thành, Nhất Kiếm Tông nguy thật!” Hắn liên hệ với Tào Ngân, kẻ từng cấu kết để diệt họ Trần, nghi ngờ Huỳnh Thắng nắm giữ bí mật lớn. Huỳnh Thắng vẫn sống sót, nhờ Thiên Y Vô Hạn tầng hai, Thoát Thai chín huyệt, phá vỡ quy tắc tự nhiên. Chín huyệt đã cứu mạng hắn, nếu không, hắn đã “ngắm gà khỏa thân trên bàn thờ”. Hắn tự nhủ: “Huyệt thứ chín, Tiên Thiên Cương Khí, bá thật! Nhưng Đan điền vỡ, điếc, Vô Thiên Nhãn, Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông đều phế, thảm quá!” Một tháng sau, một thanh niên gầy gò, áo xám, dáng vẻ không thu hút, len lỏi giữa đám đông ở một khu chợ nhộn nhịp. Huỳnh Thắng truyền âm: “Tèo, ngươi đưa ta đến đâu thế?” Tèo giọng nói trầm ổn: “Đại Thổ Tây Vực, cách Nam Vực ức vạn dặm. Đây là địa đồ!” Trong Thức Hải, một sơ đồ Tu Chân Giới hiện lên: năm Đại Vực (Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung). Nam Vực, nơi hắn xuyên việt, là khu vực nghèo nhất, tài nguyên khan hiếm, “chó ăn đá, gà ăn sỏi”. Hắn cười khổ: “Hơi khắm! Nam Vực cùi bắp thật!” Trung Vực trên bản đồ bị bôi đen, chú thích “Chưa cập nhật”. Hắn ánh mắt ngơ ngác, Tèo giải thích: “Chủ nhân hôn mê, ta đã bay ức vạn dặm, vòng qua bình chướng Không Gian, đến Tây Vực. Bốn Đại Vực giao nhau thường dùng truyền tống trận hoặc phi hành thuyền, phi hành thú quá chậm, lại xa.” Hắn ánh mắt tò mò: “Ngươi bị thương sao nổi? Chí bảo mà!” Tèo giọng nói trầm thấp: “Trận chiến cuối cùng của Khắc Đa, kinh khủng đến mức chủ nhân không thể tưởng tượng. Hắn trọng thương, ta cũng bị tổn hao nghiêm trọng!” Hắn im lặng, ánh mắt điềm tĩnh: “Trung Vực là cấm khu, cô lập hoàn toàn! Tây Vực đứng áp chót, chỉ trên Nam Vực. Phế nhân như ta, nhưng vẫn đẹp trai, làm lại từ đầu thôi!” Tèo giọng nói vui vẻ: “Chủ nhân, mở tiệc ở Tây Vực không?” Hắn troll lại: “Tèo, tiệc bá cháy luôn!” Hắn tự nhủ: “Nguyên Tinh, Ma Quân Kiếm, chờ ta!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang