Vô Địch Thần May
Chương 8 : Thử Thách Dịch Gia
Người đăng: Tôi Biết
Ngày đăng: 14:48 28-10-2019
.
Phòng khách Dịch gia nguy nga, cột chạm rồng phượng, bàn gỗ mun khắc hoa văn tinh xảo, hương trầm thoảng bay, toát ra khí thế đại gia tộc. Giữa phòng, một nam tử trung niên đứng hiên ngang, dung mạo tuấn lãng, khí thế trầm ổn, mị lực như ánh trăng rằm, khiến người ta vừa kính vừa nể. Huỳnh Thắng nhìn mà thầm nghĩ: “Soái! Đẹp trai thế này, từ gái sáu tuổi đến bà bảy mươi chắc đều đổ rạp! Ta tự nhận tiêu sái, nhưng so với lão, đúng là không đáng nhắc!”
Diệu Nhi ôm quyền, giọng cung kính: “Gặp qua Dịch lão gia.” Huỳnh Thắng cũng đáp lễ, ánh mắt cảnh giác. Dịch Đông Phương gật đầu, nhìn hắn, giọng trầm: “Vị tiểu huynh đệ này là ai? Sao ta chưa gặp bao giờ?”
Diệu Nhi trả lời: “Đây là Huỳnh công tử, bạn chí thân của Nguyệt công chúa, được mời trợ giúp, hoàn toàn đáng tin. Còn đây là Dịch lão gia, Dịch Đông Phương, phụ thân Hoàng hậu.”
Dịch Đông Phương quan sát Huỳnh Thắng, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu tâm can. Hắn đứng thẳng, khí thế không hề thua kém. Lão gật đầu, nở nụ cười: “Quả là hào kiệt xuất thiếu niên!”
Huỳnh Thắng cười khổ, ôm quyền: “Tiền bối quá khen, tiểu bối không dám nhận.” Hắn thầm nghĩ: “Lão này khí chất mạnh thật, nhưng nhìn ánh mắt, chắc không dễ đối phó.”
Dịch Đông Phương cười nhẹ, nhưng giọng nghiêm nghị: “Nhiệm vụ lần này liên quan đến tồn vong Lục Băng Cương, đòi hỏi thực lực và tín nhiệm. Ta đứng đây, ngươi xuất ba chiêu. Nếu buộc ta tránh né, ngươi đủ tư cách tham gia. Nếu không, dù là bạn Nguyệt công chúa, ta khuyên ngươi nên về.”
Diệu Nhi cau mày, định lên tiếng, nhưng Huỳnh Thắng giơ tay ngăn, ánh mắt rực cháy: “Tiền bối đã nói, tiểu bối không khách khí. Xin chỉ giáo, mong thứ tội nếu lỡ tay!” Hắn thầm nghĩ: “Cơ hội tốt để thử thực lực! Từ khi nhận nội công của sư phụ, ta chưa từng tung hết sức.”
Hắn đứng vững, điều hòa nội lực, khí lưu cuồn cuộn trong kinh mạch. Tay nắm chuôi kiếm, ánh mắt khóa chặt Dịch Đông Phương, sát khí lăng lệ bùng phát. Không khí xung quanh như ngưng đọng, một luồng kiếm ý sắc bén lan tỏa, như muốn chém nát mọi vật cản. Hắn vận bảy mươi phần trăm công lực, thi triển chiêu mạnh nhất của Lục Kiếm Quy Nhất.
“Keng!” Kiếm tuốt khỏi vỏ, sáu đạo kiếm khí bắn ra, dung hợp thành một luồng sáng trắng, như giao long rời biển, lao thẳng về Dịch Đông Phương. Kiếm khí xé gió, phát ra tiếng rít rợn người, không khí bị nén chặt, tạo thành lốc xoáy nhỏ. Sàn đá nứt vỡ, mảnh vải trên bàn bay tán loạn.
Vèo! Huỳnh Thắng tra kiếm vào vỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước. Hắn sững sờ: Dịch Đông Phương biến mất, chỉ còn mảnh vải cháy đen bay lượn, như bị kiếm khí thiêu đốt. Xa xa, một bóng người bị hất bay, đâm sầm vào tường phòng khách. Tóc tai bù xù, y phục rách tươm, chỉ còn vài mảnh vải nhỏ che thân, lộ ra những chỗ nhạy cảm. Dịch Đông Phương, lão gia uy nghiêm, giờ trông như tên ăn mày thất thế.
Nha hoàn la hét: “Lão gia, người có sao không?” Dịch Đông Phương chật vật đứng dậy, lủi nhanh sau rèm cửa sổ, giọng run run: “Đừng đến đây! Lấy y phục mới cho ta!” Diệu Nhi và Huỳnh Thắng nhìn nhau, miệng giật giật, cố nhịn cười.
Mặc áo bào mới, Dịch Đông Phương trở lại, cố giữ phong độ, nhưng tóc vẫn rối, mặt hơi nám. Lão ho khan, giọng nghiêm túc: “Tiểu huynh đệ, quả là cao thủ! Ta đoán không nhầm, ngươi đạt Luyện Thể tầng chín đỉnh phong, chỉ cách Trúc Cơ một bước. Nhưng cùng cấp, ngươi chỉ ở mức bình thường. Nếu không, chiêu vừa rồi ta không đỡ nổi, vì ta chỉ là Luyện Thể tầng chín hậu kỳ.”
Huỳnh Thắng gật đầu, không ngạc nhiên. Hắn biết sức mạnh mình không vượt trội, nhưng nhờ viên đá Trí Tuệ, công pháp và thân pháp luyện đến viên mãn, giúp hắn bù đắp thiếu sót. Hắn thầm nghĩ: “Thông minh là vũ khí mạnh nhất. Cùng cấp, ta không sợ ai!”
Thấy hắn trầm tư, Dịch Đông Phương cảm khái: “Ở Lục Băng Cương, chỉ Thái sư và Tiên Đế đạt Trúc Cơ. Tiểu huynh đệ trẻ thế mà đã Luyện Thể tầng chín đỉnh phong, tiền đồ vô hạn!” Hắn nhìn Huỳnh Thắng, ánh mắt đầy kỳ vọng.
Huỳnh Thắng cười nhẹ, không đáp, liếc sang Diệu Nhi. Nàng hiểu ý, lên tiếng: “Có lẽ Nguyệt công chúa và nhóm Hoàng Minh đã đến. Chúng ta nên bàn kế hoạch cụ thể. Tiền bối có đề xuất gì không?”
Đúng lúc, một binh lính chạy vào, bẩm báo: “Đại nhân, Nguyệt công chúa và nhóm người đã đến, đang chờ ở mật đạo phía tây và đông.” Huỳnh Thắng thầm nghĩ: “Đúng là thỏ khôn ba hang, Dịch gia kín đáo thật!”
Mọi người tụ họp tại phòng khách, Dịch Đông Phương ra lệnh cho thuộc hạ ra ngoài, rồi ngồi xuống, giọng trầm: “Đêm mai, theo mật thám, Hắc Nguyệt giáo sẽ tụ tập tại sào huyệt để vận chuyển một vật phẩm quan trọng, nghi là báu vật trấn quốc. Chúng ta sẽ mai phục tại hẻm núi Vân Phù, cách sào huyệt mười dặm. Nhưng Vân Phù là vùng đất cấm, đầy ma thú và phong nhuận sắc như kiếm khí, nguy hiểm khó lường. Có thể không chết, nhưng dễ trọng thương. Hẻm núi có ba lối đi chính, chúng ta phải chia ba nhóm để không một con cá lọt lưới.”
Tất cả gật đầu, Tuyết Nguyệt lên tiếng: “Dịch lão gia, chúng ta đã mất nhiều người để tìm đầu mối này. Nếu chia ba nhóm, phải cân nhắc thiên thời, địa lợi. Chỉ được phép thành công, không được thất bại. Nếu Hắc Nguyệt thoát ra, vào rừng Hắc Ám, chúng ta sẽ mất dấu.”
Dịch Đông Phương gật đầu, nghiêm giọng: “Lão phu đã lên kế hoạch từ lâu. Nếu có Thái sư, nhiệm vụ sẽ dễ hơn, nhưng ông mất tích, lành ít dữ nhiều. May thay, có Huỳnh công tử, một đại cao thủ, ta tin không quá khó.” Lão nhìn Huỳnh Thắng, ánh mắt đầy tin tưởng.
Tuyết Nguyệt mỉm cười, lòng vui vì Huỳnh Thắng được coi trọng. Nàng thầm nghĩ: “Ta không nhìn lầm người!” Huỳnh Thắng thờ ơ, chỉ hỏi: “Tiền bối, chia nhóm thế nào?”
Dịch Đông Phương từ tốn: “Nhóm một do Nguyệt công chúa dẫn đầu, gồm Diệu Nhi, Hoàng Minh, Bá Trí, Bá Kiêm. Công chúa đạt Luyện Thể tầng bảy trung kỳ, Hoàng Minh tầng sáu đỉnh phong, còn lại tầng năm. Nhóm này đủ sức đối phó cao thủ mạnh. Nhóm hai do Huỳnh công tử dẫn, có con trai ta, Dịch Quý Dương, Luyện Thể tầng sáu trung kỳ, và ba hộ vệ thân tín. Nhóm ba do lão phu, cùng tùy tùng. Mọi người thấy sao?”
Tất cả gật đầu, nhưng Diệu Nhi lo lắng: “Nhiệm vụ quá nguy hiểm. Hắc Nguyệt giáo am hiểu dùng độc. Nếu gặp Giáo chủ Tử Tinh Hoa, ta sợ công chúa không an toàn. Có thể để công chúa ở hậu phương?”
Tuyết Nguyệt tức giận, giọng kiên định: “Diệu Nhi, ngươi xem thường ta? Nhiệm vụ liên quan đến đất nước, ta là võ sĩ, sao có thể ham sống sợ chết?”
Dịch Đông Phương gật đầu: “Công chúa đã quyết, không cần bàn cãi. Nhóm một do công chúa mai phục lối trái, lão phu ở lối chính, Huỳnh công tử đảm nhiệm lối còn lại. Đây là pháo ám hiệu cầu cứu, nếu kẻ thù quá mạnh, hãy dùng.” Lão đưa ra ba viên pháo nhỏ, tỏa linh khí nhàn nhạt.
Mọi người thống nhất, Dịch Đông Phương sắp xếp phòng nghỉ. Lão nhìn Huỳnh Thắng: “Công tử, ở lại nói chuyện chút được không?” Hắn gật đầu, ngồi xuống, trong khi nhóm Tuyết Nguyệt rời đi.
Dịch Đông Phương hỏi, giọng ôn hòa: “Huỳnh công tử, nhà ở đâu, từ đâu đến?” Hắn đáp: “Tiểu bối lớn lên ở thôn Thị Hà, mồ côi từ nhỏ, sống cực khổ nhưng ham học võ. Nhờ kỳ ngộ, mới được như hôm nay.” Hắn nói thật, nhưng giấu chuyện Cái Nhiếp, chỉ thêm thắt đôi chút.
Dịch Đông Phương gật đầu, ánh mắt lóe tia dò xét. Huỳnh Thắng thầm nghĩ: “Kỳ ngộ thì có, nhưng giá mà không đè chết sư phụ! Nhiệm vụ này, ta phải cẩn thận, đừng để lộ chuyện Cái Nhiếp, không thì toi mạng!” Hắn đứng dậy, ôm quyền: “Tiền bối, tiểu bối xin về phòng nghỉ, chuẩn bị cho mai.” Hắn rời đi, lòng đầy quyết tâm, nhưng cũng lo về sự cố mất nội lực và bí mật của mảnh giấy ký tự lạ.
Vũ trụ- Thiên Hà, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Link thảo luận bên forum
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện