Vô Địch Thần May

Chương 9 : Chiến Vân Phù

Người đăng: Tôi Biết

Ngày đăng: 08:11 31-10-2019

.
Dịch Đông Phương nhìn Huỳnh Thắng rời đi, lòng đầy cảm khái. Một gã trai trẻ từ thôn nghèo Thị Hà, “chó ăn đá, gà ăn sỏi”, lại đạt Luyện Thể tầng chín đỉnh phong, vượt xa thiên tài như lão năm xưa. Lão đã ngoài năm mươi, tốn vô số tài nguyên, nỗ lực không ngừng, mới đạt Luyện Thể tầng chín hậu kỳ. Nếu may mắn, dùng đan dược bồi bổ, lão có thể mất mười lăm năm để chạm Trúc Cơ. Nhưng Huỳnh Thắng, tuổi chưa quá hai mươi, đã đứng trước ngưỡng cửa này. Lão thầm nghĩ: “Cùng là người, sao trời bất công thế?” Huỳnh Thắng thấy lão trầm ngâm, ôm quyền: “Tiền bối giữ tiểu bối lại, có gì chỉ dạy?” Dịch Đông Phương giật mình, cười sang sảng: “Ta muốn luận bàn với công tử, tăng thêm kiến thức. Tiện thể, ta có bí kíp Lưu Thủy Tâm Pháp, địa giai hộ thể, mua được tại hội đấu giá kinh thành hai tháng trước. Muốn cùng công tử nghiên cứu.” Huỳnh Thắng ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Bí kíp địa giai, lão cho ta xem dễ thế? Trên đời làm gì có cơm trưa miễn phí! Chắc muốn lấy lòng, hoặc có ý đồ.” Hắn mỉm cười, hỏi thẳng: “Tiền bối có yêu cầu gì không?” Dịch Đông Phương lắc đầu, giọng chân thành: “Ta thấy công tử là thiên tài. Bí kíp này khó luyện, cùng nghiên cứu có thể tiến bộ. Với thiên phú của công tử, ta tin sẽ thành công. Công tử lại là bạn Nguyệt công chúa, ta muốn kết giao.” Huỳnh Thắng gật đầu, đồng ý. Hai người rời phòng khách, đến võ trường Dịch gia, sân đá rộng lớn, bao quanh bởi cột khắc trận pháp. Họ luận bàn đến khuya, kiếm khí tung hoành, thân pháp phiêu diểu. Cả hai cười lớn, sảng khoái, vì thu hoạch không nhỏ. Huỳnh Thắng chỉ ra ưu, nhược điểm trong võ công lão, khiến lão bội phục. Dịch Đông Phương lấy bản sao Lưu Thủy Tâm Pháp, đưa hắn: “Tiểu đệ, đây giống hệt bản gốc. Ngươi cứ luyện.” Huỳnh Thắng nhận bí kíp, ôm quyền: “Vãn bối cáo từ.” Hắn trở về phòng, lòng thầm cảm kích, nhưng vẫn cảnh giác. Mở Lưu Thủy Tâm Pháp, hắn thấy tinh diệu: cấp một tăng sức chịu đựng, cơ thể dẻo dai như tre, nương gió giảm lực, bền bỉ hơn cây đa cổ thụ. Cấp hai giúp tâm tĩnh như nước, dù nguy hiểm, vẫn bình lặng, dễ tìm cách hóa giải. Hắn thầm nghĩ: “Nghe đơn giản, nhưng thực chiến lợi hại vô cùng!” Vèo! Khi gà gáy sáng, hắn luyện xong cấp một viên mãn. Tốc độ như thần, đúng là “bàn thờ”! Đến chiều, cấp hai cũng viên mãn. Hắn cảm nhận cơ thể nhẹ nhàng, tâm tĩnh như hồ, giác quan nhạy bén hơn. Tiếng bước chân nhẹ từ xa vang lên, dù khẽ như gió, hắn vẫn nghe rõ. Hắn thầm khen: “Lưu Thủy Tâm Pháp cấp hai, quả là thần kỳ!” Tiếng gõ cửa kèm giọng Hoàng Minh: “Huỳnh công tử, trời đã chiều, chúng ta chuẩn bị.” Hắn mở cửa, theo Hoàng Minh ra phòng khách, thầm kinh ngạc: “Luyện bí kíp mà quên mất thời gian!” Phòng khách đông đủ, ngoài nhóm Tuyết Nguyệt, còn nhiều hộ vệ Dịch gia. Một thanh niên tuấn tú, dáng cao, mắt sáng, nét mặt giống Dịch Đông Phương, bước đến. Huỳnh Thắng thầm nghĩ: “Dịch Quý Dương đây mà, đẹp trai hơn ta vài phần!” Dịch Đông Phương giới thiệu từng người, mọi người chào hỏi. Dịch Quý Dương ôm quyền, ánh mắt ngưỡng mộ: “Huỳnh công tử, nghe cha nói, ngươi là đại cao thủ. Hân hạnh được cùng nhóm!” Huỳnh Thắng cười nhẹ, đáp lễ. Sau khi bàn giao, mọi người chia nhóm, rời phủ Dịch gia, tản ra để tránh chú ý, tập trung tại hẻm núi Vân Phù. Xe ngựa lăn bánh trong đêm, ánh trăng treo cao, xuyên qua tán cây cổ thụ, in bóng trên đường. Nhóm Huỳnh Thắng gồm Dịch Quý Dương, Vân Trung, Minh Cảnh, Hoàng Hiên, đều là hộ vệ tinh nhuệ. Dịch Quý Dương trẻ nhưng cương trực, ngưỡng mộ Huỳnh Thắng, trò chuyện sôi nổi về địa hình và kế hoạch. Hắn gật đầu, thầm nghĩ: “Tiểu tử này hợp tính, nhưng ta phải cẩn thận, đừng để thoát lực giữa trận!” Đi được nửa đường, xe dừng. Dịch Quý Dương nói: “Huỳnh công tử, còn hai dặm đến Vân Phù. Không đi xe được nữa.” Huỳnh Thắng gật đầu, vận Thiên Nam Bộ Pháp, lao vút về trước, thân pháp phiêu diểu. Bỗng nghe Quý Dương hét: “Công tử, sai hướng rồi!” Hắn dừng lại, vuốt tóc, ánh mắt xa xăm: “Ta chỉ xem phía trước có gì đáng nghi. Ổn rồi, đệ dẫn đường, ta quan sát.” Mọi người giật miệng, thầm nghĩ: “Diễn sâu thật!” Đến Vân Phù, hẻm núi hiện ra, vực sâu hun hút, Yêu khí nồng đậm, ma thú rình rập. Cây cổ thụ mang vết hằn, như bị kiếm khí chém. Gió rít từng cơn, sắc bén như phong nhuận, khiến da đầu tê dại. Nhóm tìm một hang đá rộng, quan sát lối đi chính, lặng lẽ chờ Hắc Nguyệt giáo. Huỳnh Thắng ngồi xếp bằng, tâm tĩnh nhờ Lưu Thủy Tâm Pháp, nhưng lòng lo về Cái Nhiếp và mảnh giấy ký tự lạ. Đột nhiên, một tia sáng đỏ yếu ớt lóe lên trong hang, vụt tắt. Hắn giật mình, thầm nghĩ: “Hang này đã kiểm tra, không có gì. Tia sáng đó… liên quan ngọc bội hay báu vật?” Thấy mọi người tập trung ngoài hang, không ai nhận ra, hắn quyết định sau nhiệm vụ sẽ quay lại thăm dò. Vèo! Hai xe ngựa từ xa tiến đến, mười hai hắc y nhân hộ tống, áo dạ hành che kín mặt. Dịch Quý Dương thì thầm: “Hắc Nguyệt giáo, chắc chắn. Thương nhân không đi đường này, quá nguy hiểm.” Huỳnh Thắng gật đầu, thầm chửi: “Cái này ai chẳng biết!” Hắn trầm giọng: “Ra tay phải nhanh, gọn. Ta đánh từ sau, gây bất ngờ. Các ngươi xông lên tấn công.” Mọi người gật đầu. Huỳnh Thắng vận Thiên Nam Bộ Pháp, lao ra, chỉ để lại tàn ảnh. Hắn men vách núi, thân pháp như gió, nhưng bất ngờ ngã “bịch” xuống góc cây. Hắn rên rỉ, phủi đít: “Mẹ nó, lại thoát lực! Trời hại ta sao?” Nhanh như chớp, hắn chỉnh trang phục, tiếp tục phi thân, lẩn trong tán cây, áp sát từ sau. Khi chỉ còn vài mét, hắn rút kiếm, hét lớn: “Giết!” Hắn thi triển Lục Kiếm Quy Nhất, sáu mươi phần trăm công lực, sáu đạo kiếm khí như rắn, len qua lá cây, tinh chuẩn nhắm yết hầu. Kỹ xảo “lô hỏa thuần thanh” giúp hắn điều khiển kiếm khí, không ai cản nổi. “Xoẹt!” Sáu hắc y nhân ngã, ôm cổ, máu chảy. Sáu tên còn lại giật mình, chưa kịp phản ứng, “xoẹt” lần nữa, cả sáu ngã xuống, tay ôm yết hầu. Huỳnh Thắng không giết, chỉ đánh trúng chỗ hiểm, khiến chúng mất sức chiến đấu. Hắn lùi lại, đứng trên cành cây, khoanh tay, dáng cao cao tại thượng, ánh trăng chiếu, như kiếm thần giáng thế. Dịch Quý Dương và ba hộ vệ lao đến, nhìn cảnh tượng, mắt lóe ngưỡng mộ: “Cao thủ! Chân chính cao thủ!” Không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng rên của mười hai hắc y nhân. Một giọng the thé từ xe ngựa vang lên: “Các hạ, sao lại giết người Hắc Nguyệt bang?” Huỳnh Thắng không đáp, đứng bất động, chọn vị trí ngược gió để tránh độc. Hắn thầm nghĩ: “Hắc Nguyệt nổi tiếng dùng độc, không cẩn thận là toi!” Dịch Quý Dương quát: “Các ngươi còn giả nai? Chúng ta phụng khẩu dụ Hoàng đế, diệt Hắc Nguyệt, lấy báu vật trấn quốc, cứu Thái sư!” Tiếng cười the thé vang lên, rợn người: “Bằng thực lực này, đòi diệt Hắc Nguyệt? Buồn cười!” Huỳnh Thắng hét lớn: “Lùi lại, ám khí!” Bốn người giật mình, lùi nhanh. “Vèo!” Một loạt ám khí từ xe ngựa bắn ra, nhanh như chớp. Dù được cảnh báo, Vân Trung và Minh Cảnh vẫn trúng, ngã xuống, bất động. Dịch Quý Dương và Hoàng Hiên gầm lên: “Các ngươi phải trả giá!” Cả hai ném phích lịch, tỏa khói xanh, nhắm xe ngựa. Nhưng hai luồng khí sắc bén từ xe chém đôi phích lịch. Một bóng người cao gầy, áo tím khói, bước ra, không rõ nam nữ, khí tức âm u. Xe ngựa sau xuất hiện hai trung niên dạ hành, mắt lóe hung quang. Dịch Quý Dương run rẩy, hít sâu: “Tử Tinh Hoa, Giáo chủ Hắc Nguyệt!” Tử Tinh Hoa cười the thé: “Ngươi biết ta? Nổi tiếng có khác.” Hắn nhìn Huỳnh Thắng, giọng dò xét: “Các hạ thâm tàng bất lộ, tập kích mà ta không phát giác. Hoàng đế trả ngươi bao nhiêu? Ta trả gấp ba.” Huỳnh Thắng khoanh tay, ánh mắt như đại bàng nhìn mồi, sát khí đè nặng. Ba kẻ Hắc Nguyệt cảm giác nghẹt thở. Hắn lạnh lùng: “Ta không nói nhiều. Hai điều kiện: giao báu vật trấn quốc, nói nơi Thái sư đang bị giam. Làm được, ta cho các ngươi đi.” Tử Tinh Hoa nheo mắt, cười giả lả, nhưng lòng lạnh: “Nếu ta không đáp ứng? Chưa chiến đã hàng, không phải phong cách ta.” Hai cao thủ Hắc Nguyệt rút vũ khí, sẵn sàng sinh tử chiến. Huỳnh Thắng nâng kiếm, không khí rung động, âm thanh tê tái. Hắn hét: “Quý Dương, Hoàng Hiên, đối phó hai tên kia. Tên xăng pha nhớt để ta!” Tử Tinh Hoa giận run, không hiểu “xăng pha nhớt”, nhưng cảm giác bị sỉ nhục. Hắn rút kiếm, lao tới: “Xem kiếm ta!” Huỳnh Thắng thầm chửi: “Kiếm gì mà xem, súng nước ta còn lợi hại hơn!” Hắn hét lớn: “Xem kiếm!” Hắn tung toàn lực, Lục Kiếm Quy Nhất sau luận bàn với Dịch Đông Phương, tinh tiến vượt bậc. Sáu đạo kiếm khí hòa quyện, như rắn xoắn ốc, nhanh như chớp, nhắm mi tâm Tử Tinh Hoa. Tử Tinh Hoa giật mình, không ngờ chiêu kiếm quỷ dị. Hắn chỉ Luyện Thể tầng chín trung kỳ, nóng giận khiến phán đoán sai lầm. Hắn vận công, đưa kiếm đỡ, nhưng “phập!” Kiếm khí xuyên mi tâm, hắn bay ngược, ngã xuống, mắt trợn trừng, tắt thở. Sai một ly, đi ngàn dặm – Tử Tinh Hoa trả giá bằng mạng sống. Hai cao thủ Hắc Nguyệt thấy giáo chủ chết, hoảng loạn bỏ chạy. Huỳnh Thắng hét: “Đừng đuổi! Xem Vân Trung, Minh Cảnh!” Hắn lao đến thi thể Tử Tinh Hoa, cẩn thận lục soát. Hắn tìm được vài lọ độc dược, một thanh kiếm thượng phẩm, và nhẫn không gian trên tay Tử Tinh Hoa. Hắn thầm nghĩ: “Giới chỉ đây mà! Truyện kiếm hiệp không lừa ta!” Hắn lấy thêm hộp gỗ nhỏ, hoa văn tinh xảo, tỏa linh khí nhàn nhạt. Hắn bỏ tất cả vào túi, thay thanh kiếm cùi bắp bằng kiếm mới, sắc bén hơn. Hắn đưa hộp gỗ cho Dịch Quý Dương, hỏi: “Vân Trung, Minh Cảnh thế nào?” Quý Dương mắt đỏ, giọng đau đớn: “Không kịp… Độc vào tim, cả hai đã chết.” Huỳnh Thắng thở dài, lòng nặng trĩu, nhưng giấu nỗi buồn, chỉ nói: “Tiếc thật…” Dịch Quý Dương mở hộp gỗ, ánh sáng trắng tỏa ra, lộ một kim tự tháp nhỏ, linh khí nồng đậm. Hắn reo lên: “Minh Chân Phương, báu vật trấn quốc!” Hắn nhìn Huỳnh Thắng, ánh mắt kính nể. Hắn bắn pháo hiệu, báo nhiệm vụ hoàn thành. Huỳnh Thắng thở dài, ánh mắt xa xăm: “Đáng tiếc, không tra được tin Thái sư.” Hắn giả bộ cô tịch, nhưng lòng lo: “Má, may mà không tra được, không ta toi!” Nhóm trói mười hai tên Hắc Nguyệt vào cây cổ thụ, mang thi thể Vân Trung, Minh Cảnh, trở về Dịch gia. Trên xe ngựa, Huỳnh Thắng hỏi: “Minh Chân Phương là gì, có tác dụng gì?” Dịch Quý Dương đáp: “Cha ta nói, nó tăng minh ngộ, giúp phá vỡ bình cảnh. Người kẹt ở cảnh giới lâu năm, dùng nó có thể đột phá.” Huỳnh Thắng gật đầu, thầm nghĩ: “Hay thật, nếu có dịp, ta xin thử!” Về Dịch gia, Hoàng Hiên lo hậu sự cho Vân Trung, Minh Cảnh. Dịch Quý Dương gọi hộ vệ áp giải mười hai tên Hắc Nguyệt, pha trà, trò chuyện với Huỳnh Thắng, chờ nhóm còn lại. Một nén hương sau, Tuyết Nguyệt, Diệu Nhi, và nhóm Hoàng Minh trở về. Diệu Nhi và hai hộ vệ bị thương nhẹ, được thầy thuốc chăm sóc. Mọi người ổn định, Dịch Quý Dương đưa hộp gỗ cho Tuyết Nguyệt, kể lại trận chiến, không sót chi tiết. Tuyết Nguyệt nhìn Huỳnh Thắng, mắt lấp lánh biết ơn, nhưng vì đông người, nàng chỉ mỉm cười. Dịch Đông Phương vỗ vai hắn, cảm thán: “Không có công tử, nhiệm vụ đã thất bại. Ngay ta cũng không nắm chắc thắng Tử Tinh Hoa. Đáng tiếc, không tra được tin Thái sư.” Hắn thở dài, rồi cười: “Mọi người vất vả, về nghỉ đi. Mai ta mở tiệc mừng nhiệm vụ thành công!” Mọi người cáo từ, rời phòng khách. Huỳnh Thắng đi được vài bước, nghe tiếng bước chân nhẹ sau lưng. Nhờ Lưu Thủy Tâm Pháp, hắn biết là Tuyết Nguyệt, dừng lại, không quay đầu: “Nguyệt công chúa, có gì cần nói?” Tuyết Nguyệt ngạc nhiên, giọng nhẹ: “Công tử, nói chuyện chút được không?” Hắn đáp, giọng lạnh: “Trời khuya, công chúa nên nghỉ. Dịp khác sẽ nói. Bảo trọng.” Hắn bước đi, lòng thầm nghĩ: “Nàng biết ta giết Cái Nhiếp, chắc ta chết chắc! Tránh trước đã!” Hắn siết chuôi kiếm, ánh mắt lóe tia cảnh giác, nhưng cũng tò mò về ý định của Tuyết Nguyệt.
Vũ trụ- Thiên Hà, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
.
 
Trở lên đầu trang