Vô Địch Thần May

Chương 1 : Vô Thiên Động

Người đăng: toibet

Ngày đăng: 14:45 28-10-2019

Màn đêm buông xuống, bóng tối như tấm màn nhung bao trùm cả ngôi làng nhỏ. Những vì sao lấp lánh dần hiện rõ, điểm xuyết trên bầu trời đen kịt. Ánh trăng bàng bạc len qua khung cửa sổ, tô điểm lên cây cối, ao hồ, phủ một tầng bạc mỏng manh, tĩnh lặng đến lạ. Huỳnh Thắng ngồi trầm ngâm bên khung cửa, ánh mắt hờ hững dõi theo ánh trăng. Hắn đã ngồi như vậy cả ngày, tâm trí hỗn loạn, cơ thể đau nhức như vừa trải qua một trận chiến. Mới hôm qua thôi, hắn còn cùng đám bạn thân ngồi nhâm nhi cà phê, cười đùa đến tận khuya. Giờ đây, mọi thứ như một giấc mộng, xa vời và không thể với tới. Hắn nhớ rõ từng chi tiết. Nhóm bạn của Huỳnh Thắng đều mê đọc truyện, đặc biệt là thể loại huyền huyễn và tiên hiệp. Hắn đã “cày” không biết bao nhiêu bộ truyện trong suốt bảy năm, từ những hành trình nghịch thiên đến các bí cảnh thần bí. Đêm qua, cả nhóm trò chuyện sôi nổi về các bộ truyện yêu thích, ngồi đến gần nửa đêm mới lết xác rời quán. Trên chiếc xe máy quen thuộc, Huỳnh Thắng phóng về nhà qua con đường vắng tanh, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo soi lối. Khi chạy qua cây cầu cũ, mọi thứ bỗng trở nên kỳ lạ. Xe rung lên dữ dội, như thể mặt đất đang sụp đổ. Huỳnh Thắng ngẩng đầu, kinh hoàng nhận ra một vòng xoáy đen khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, sâu thẳm và đáng sợ, đen hơn cả nước sông Thị Nghè thời chưa cải tạo. Vòng xoáy rộng chừng năm mươi mét, phát ra tiếng nổ đùng đùng như đoàn tàu hỏa lao tới. Hắn cảm nhận một lực hút khủng khiếp, kéo cả người lẫn xe bay lên. Dù cố vùng vẫy, dùng hết sức bình sinh, Huỳnh Thắng vẫn bị cuốn vào tâm vòng xoáy. Bên trong lốc xoáy, đau đớn như xé toạc linh hồn. Hắn cảm giác cơ thể bị giằng xé, ý thức dần mơ hồ. Linh hồn như bị lôi ra khỏi xác, trôi dạt trong hư không. Không biết bao lâu trôi qua, mọi thứ tĩnh lặng. Khi mở mắt, Huỳnh Thắng thấy mình nằm trên một chiếc giường tre đơn sơ. Vách nhà làm từ lá dừa nước, mái tranh lợp đều tăm tắp, cột kèo bằng gỗ đước và vú sữa. Hắn sững sờ nhìn xuống cơ thể – một thân hình xa lạ, gầy gò, hoàn toàn không phải hắn. Chưa kịp định thần, một cơn đau đầu ập đến, mắt tối sầm, kéo hắn vào cơn hôn mê. Trong cơn mê, Huỳnh Thắng thấy mình lơ lửng trong một không gian vô tận, đen kịt như vũ trụ sơ khai. Trước mặt hắn, hai chữ “Vô Thiên” rực sáng, toát ra khí tức cổ xưa, khiến linh hồn run rẩy. Xa xa, bốn viên đá trôi nổi, sắp xếp theo hàng ngang, mỗi viên to như cái bát, tỏa quang mang rực rỡ. Mỗi viên khắc một ấn ký khác nhau: • Viên thứ nhất, ánh sáng đỏ nhạt, khắc chữ “Sức Mạnh”. • Viên thứ hai, ánh nâu đậm, khắc chữ “Hộ Thể”. • Viên thứ ba, ánh vàng kim, khắc chữ “Trí Tuệ”. • Viên thứ tư, ánh sáng mờ ảo, không rõ màu, khắc chữ “May Mắn”. Huỳnh Thắng ngơ ngác, không hiểu ý nghĩa của các viên đá. Đột nhiên, bên tay trái hắn, những dòng chữ cổ xưa hiện lên, nét chữ như rồng bay phượng múa, toát ra khí tức thời sơ khai: Sinh tử hữu mệnh, phú quý vô thiên. Vị qui tam xích thổ, nan bảo bách niên thân. Ký qui tam xích thổ, nan bảo bách niên phần. Hắn thầm dịch nghĩa: Sống chết do số phận, giàu sang chẳng phải trời ban. Chưa về với ba tấc đất, khó nói sống trăm năm. Dù chôn dưới ba tấc đất, mộ cũng chẳng chắc tồn tại trăm năm. Ý tứ sâu xa, như nhắc nhở rằng chẳng ai biết ngày mai, không gì vĩnh cửu. Hắn còn đang mông lung, một giọng nói cổ xưa, tang thương vang lên, như từ hư không vọng tới: “Chỉ được chạm ba lần. Chọn viên đá nào, cơ thể ngươi sẽ mang sức mạnh của nó.” Huỳnh Thắng phân vân. Sức Mạnh nghe bá đạo, Hộ Thể thì an toàn, Trí Tuệ thì thực dụng. Còn May Mắn? Hừ, nghe chẳng đáng tin, ai mà dựa vào cái mơ hồ đó! Hắn nhắm viên Trí Tuệ, nhưng hai viên Sức Mạnh và Hộ Thể lại lơ lửng cao, phải nhảy mới chạm tới. Đang do dự, giọng nói cổ xưa vang lên lần nữa, lạnh lùng: “Còn ba giây để chọn. Hết thời gian, kết thúc.” Huỳnh Thắng hoảng loạn, vội bước tới để chạm viên Trí Tuệ. Nhưng vì quá gấp, hắn trượt chân, ngã nhào về phía trước. Theo phản xạ, hai tay vung lên, chộp trúng viên đá May Mắn ngay trước mặt. Một luồng sáng mờ ảo bao phủ, giọng nói vang lên: “Đã chọn hai lần, còn một lần cuối. Sau một giây, kết thúc.” Huỳnh Thắng ngẩn người, thầm chửi: “Té mà cũng tính hai lần? Trời ơi, xui vậy!” Không còn thời gian, hắn vội giơ tay, chạm vào viên Trí Tuệ ngay trước khi thời gian kết thúc. Giọng nói vang lên: “Kết thúc. Khi thăng cấp, ngươi sẽ trở lại.” Chưa kịp phản ứng, mắt hắn tối sầm, một lực kéo vô hình lôi hắn ra khỏi không gian. Khi tỉnh lại, Huỳnh Thắng thấy mình vẫn trên chiếc giường tre. Hắn bàng hoàng nhớ lại giấc mơ, lòng đầy tiếc nuối. “Má, sao xui vãi thế! Chọn May Mắn cái gì, toàn rác!” Hắn nhìn quanh ngôi nhà tranh vách lá, than thân trách phận: “Người ta xuyên không thì bá đạo, linh hồn nhập vào thiên tài hay thiếu gia. Còn ta? Một gã bần hàn, trên răng dưới củ từ, đúng là rắm chó không kêu!” Hắn nghiến răng, nhưng sâu trong lòng, một tia tò mò lóe lên: Vô Thiên Động, Bàn Cổ, và viên đá May Mắn… liệu có thật sự vô dụng như hắn nghĩ?
Vũ trụ,Thiên Hà, Tiên Đế, Tạo Hóa...Tất cả chỉ là 1 cái tên gọi. Đằng sau là một bí mật chưa được khám phá tới tận cùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang